"Có phải có phát hiện gì rồi không?” Lý Tam Giang giãn biểu cảm trên khuôn mặt ra rồi nở một nụ cười hỏi.
Bạch Ngọc Hổ lau vội mồ hôi trên trán rồi thẳng lưng lên, anh ta cân bằng lại cảm xúc rồi nói: “Dưới sự sắp xếp của sở trưởng Hứa, chúng tôi đã làm một vài cài đặt ở trên thiết bị truyền tin của người đó, chúng tôi không dám dùng máy nghe lén nhưng có thể truy tìm ra tín hiệu.”
“Ừm!” Lý Tam Giang khẽ ừm một tiếng, ý bảo Bạch Ngọc Hổ nói tiếp.
“Vừa xong, người đó đã dùng điện thoại vệ tinh nói chuyện điện thoại với người khác, hơn nữa thì thời gian nói chuyện cũng không phải là ngắn, vậy nên chúng tôi đã tiến hành định vị được người nghe điện thoại!” Bạch Ngọc Hổ lại nói.
“Sau đó thì sao?” Lý Tam Giang hơi nhô người ra đằng trước hỏi. Có thể thấy rất rõ rằng ông vô cùng có hứng với việc mà Bạch Ngọc Hổ đang nói.
“Vị trí của người nghe điện thoại là ở trong một khu trung tâm thương mại trên phố Triều Dương, hơn nữa thì mục tiêu lúc nghe điện thoại còn không ngừng di chuyển. Đến khi người của chúng tôi tới đó thì nguồn tín hiệu đã bị đứt đoạn, thiết nghĩ có lẽ đối phương đã vứt hoặc tiêu huỷ thiết bị nghe điện thoại.” Bạch Ngọc Hổ nói: “Bây giờ người của chúng tôi đã lấy camera ghi hình ở trong trung tâm thương mại và đang tiến hành rà soát!”
“Xem ra đối phương đã có phòng bị từ trước!” Lý Tam Giang lại thở dài nói: “Những cái này đều trong dự tính. Người đó có thân phận thế nào cơ chứ?” Dựa theo kinh nghiệm của cậu ta thì sao có thể không đề phòng khả năng người khác nhắm tới mình được!
Ngừng lại vài giây xong, Lý Tam Giang lại hỏi: “Tìm ra nhân vật mục tiêu nhận điện thoại của người đó từ camera ghi hình, lượng công việc này hơi lớn đấy!”
“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng chiêu kém thông minh nhất này mà thôi!” Bạch Ngọc Hổ thở dài một tiếng rồi nói: “Kinh nghiệm của đối phương vô cùng dày dạn, năng lực phản trinh sát cũng rất cao, hắn chắc chắn đã cải trang rồi, khả năng tìm được nhân vật mục tiêu ở trong camera ghi hình là rất thấp, nhưng đây cũng là điểm sơ hở duy nhất có thể tìm ra được của đối phương, kể cả có phải hao phí nhân lực và thời gian thì cũng chỉ có thể điều tra theo hướng này mà thôi!”
“Chuyện này cậu cứ liệu mà làm đi, nếu có phát hiện gì thì nhất định phải báo ngay cho tôi!” Lý Tam Giang nhìn Bạch Ngọc Hổ rồi trịnh trọng nói.
“Lãnh đạo à, xin ngài cứ yên tâm, cái này tôi hiểu!” Bạch Ngọc Hổ nghiêm túc nói rồi đứng lên đi khỏi.
Lý Tứ Hải vẫn chưa biết rằng điện thoại vệ tinh của mình đã bị người ta ngấm ngầm giở trò. Cái điện thoại vệ tinh này là ông bảo Bộ trưởng Hình làm lại cái mới, cái lúc trước dĩ nhiên là đã đưa cho Bộ trưởng Hình.
“Đã thả mồi rồi, chỉ chờ xem cá có cắn câu hay không thôi!” Lý Tứ Hải khẽ lẩm bẩm.
Lý do ông gọi cuộc điện thoại này cũng chỉ là muốn loại bỏ sạch sẽ những dấu vết quá lộ liễu để cá nhìn thấy mọi thứ ở xung quanh mồi tự nhiên hơn một chút.
Bộ trưởng Lý Tứ Hải khẽ đá một cái vào dưới gầm bàn, gầm bàn không chút tiếng động mở ra một thứ trông giống như là cái thùng rác vậy. Nắp thùng rác tự động mở, bên trong lộ ra một chất lỏng hơi đặc, mùi hơi xộc lên mũi.
Lý Tứ Hải cầm tài liệu cá nhân của Tống Triều Dương trên bàn lên, ông cuộn lại rồi vứt vào trong thùng rác. Nắp thùng rác lại tự động đóng lại, chất lỏng trong đó dường như sôi sục lên, không ngừng cuồn cuộn dâng trào rồi nổi lên bong bóng. Chỉ trong khoảng mười mấy giây, túi hồ sơ cùng tài liệu ở trong đó đã bị tan sạch sành sanh, không còn bất kỳ dấu vết nào. Nếu có gì thay đổi thì cũng chỉ là lượng chất lỏng ở trong thùng rác càng trở nên đặc hơn mà thôi.
Vài phút sau, Lý Tứ Hải cất điện thoại vệ tinh đi rồi ấn nhẹ một cái vào tay vịn ở ghế ngồi, giá sách sau lưng ông mở ra mà không gây nên bất cứ tiếng động nào.
Phía sau tủ sách vẫn là một bức tường trắng, cả mặt tường bằng phẳng nhẵn nhụi không có một điểm nào bất thường. Nhưng Lý Tứ Hải một tay cầm túi hồ sơ, tay kia ông cầm điện thoại vệ tinh bất ngờ bước vào tường tựa như định đi xuyên qua tường vậy.
Cảnh tượng hệt như trong phim thần thoại, trước mặt
Lý Tứ Hải dường như không có bất kỳ vật cản nào. Khẽ sải bước, bóng dáng của Lý Tứ Hải hoàn toàn biết mất vào trong bức tường, rồi giá sách cũng đóng lại mà không có bất cứ tiếng động nào.
Sau khi đi xuyên qua tường, một lối cầu thang xuất hiện trước mặt Lý Tứ Hải, ông liền men theo cầu thang đi xuống.
Đi xuống tới tầng thứ ba, Lý Tứ Hải ấn mấy cái trên tường, một cánh cửa bỗng xuất hiện trong hư không, Lý Tứ Hải đẩy cửa bước vào trong.
Ánh đèn trong căn phòng rất sáng, chẳng nhìn ra được là căn phòng có bố trí gì đặc biệt cả. Ở giữa căn phòng là một cái bàn và mấy cái ghế sô pha, một người đàn ông đang nhắm mắt tĩnh dưỡng trên ghế.
Nghe thấy tiếng động khẽ phát ra trong phòng, người đàn ông liền mở mắt. Nhìn thấy bóng dáng của Lý Tứ Hải, anh ta liền đứng bật dậy chào hỏi: “Ngài tới rồi ạ!”
Nhìn tướng mạo của người đàn ông này cũng không lớn tuổi lắm, chỉ khoảng tầm 40, trông anh ta vô cùng minh mẫn. Tuy tuổi còn trẻ nhưng khuôn mặt cũng lộ ra vài phần uy nghiêm.
Dáng người của anh cũng chẳng thấp, ít nhất phải trên 1 mét 8, cơ thể khá vạm vỡ. Anh mặc một bộ đồ công sở, khoác một chiếc áo màu đen bên ngoài khiến cả con người càng toát lên thần thái.
“Để cậu đợi lâu rồi!” Lý Tứ Hải gật gật đầu rồi nói với người đàn ông mặc áo khoác: “Ngồi đi!”
Người đàn ông mặc áo khoác nghe theo rồi ngồi xuống ghế sô pha, anh ta cung kính nói với Lý Tứ Hải: “Lần này ngài có sắp đặt gì ạ?”
Lý Tứ Hải không trả lời mà chỉ im lặng ngồi trên ghế sô pha. Người đàn ông mặc áo khoác cũng không hỏi nữa, anh ta im lặng ngồi đợi.
Hai ba phút sau, Lý Tứ Hải mới chậm rãi mở lời: “Người của gã Điểu vào Kinh Thành rồi!”
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy mà khiến người đàn ông mặc áo khoác này cảm thấy chấn động, toàn thân anh bất tự chủ run lên.
Biểu cảm của người đàn ông mặc áo khoác trở nên khó đoán, tựa như anh ta đang nghi ngờ điều gì đó. Mãi một lúc sau dường như anh ta nghĩ ra điều gì, đôi mắt bỗng sáng lên, anh ta không chắc chắn hỏi: “Khu Văn Hoa Uyển sao?”
“Đúng vậy!” Lý Tứ Hải gật gật đầu rồi nói luôn mà chẳng giấu giếm gì: “Đó chính là một trong những điểm dừng chân tạm thời của hắn ta lúc đó. Tiếc là cuối cùng cũng chẳng bắt được người, hắn lại còn khiến người trong nội bộ hiểu nhầm lẫn nhau!”
Người đàn ông mặc áo khoác là nhân viên nội bộ của cơ quan an ninh, hơn nữa chức vụ của anh ta cũng không hề thấp, anh ta thuộc lãnh đạo cấp Cục, nên dĩ nhiên là có tham gia hội nghị mở rộng trong nội bộ, vì vậy mà cũng biết một vài việc phát sinh trong vụ án khu Văn Hoa Uyển. Nhưng do thông tin anh ta biết được có hạn nên không hề liên hệ vụ án này với Kim Bằng.
“Mục đích của hắn là gì?” Người đàn ông mặc áo khoác hỏi luôn mà chẳng cần suy nghĩ. Đến khi hỏi xong thì anh ta mới thấy không thoả đáng.
Những manh mối tin tức có liên quan tới Kim Bằng đều thuộc vào hàng tuyệt mật ở trong ban ngành an ninh. Kể cả cấp bậc của anh ta cũng chẳng có quyền hạn được biết. Tuy nhiên do duyên cớ thâm sâu của bản thân nên anh ta có biết được vài chuyện của Kim Bằng, nhưng đó vẫn không phải là cơ sở để anh ta có thể tiếp xúc với đẳng cấp cỡ Kim Bằng.
“Lâm Ngữ Đường!” Lý Tứ Hải nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo khoác rồi lạnh lùng nói một câu.
Chỉ ba chữ đơn giản vậy thôi mà người đàn ông mặc áo khoác cảm tưởng như là bị một cái búa lớn đập mạnh cái chuông bên tai vậy, nó khiến đầu óc anh rung chấn kêu ong ong.