Khi Lý Hương Quân về tới tứ hợp viện, Lý Tứ Hải đang cầm một bình nước tưới hoa trong vườn. Nhìn thấy Lý Hương Quân, Lý Tứ Hải liền dừng việc trong tay lại, trừng mắt lườm Lý Hương Quân, bất mãn nói: “Không gọi điện cho con thì tháng này con cũng không định về gặp ba đúng không?”
“Đâu có chứ ba!” Lý Hương Quân tươi cười bước tới bên cạnh Lý Tứ Hải, cầm lấy bình nước trong tay ông, tưới cho hoa cỏ.
“Thời gian này còn bận việc vụ án, hơn nữa đang tới thời điểm quan trọng, một hai ngày này sẽ có kết quả. Sau khi hoàn tất con sẽ về!” Lý Hương Quân giải thích với ba mình.
“Làm như cả thế giới này chỉ có mình con là bận nhất vậy?” Lý Tứ Hải vẫn không hài lòng, vẫn rất nặng lời khi nói với Lý Hương Quân: “Nuôi con lớn tới từng này có tác dụng gì chứ? Chẳng phải vẫn chỉ có ba và dì con sống nương tựa vào nhau! Nuôi một con chó thỉnh thoảng nó còn biết chạy tới vẫy đuôi!”
Lý Hương Quân dở khóc dở cười: “Ba, ba đừng nói khó nghe như vậy có được không? Hơn nữa ba nói mình đáng thương quá rồi đấy!”
“Hừ!” Lý Tứ Hải lạnh lùng hừ một tiếng, chắp tay sau lưng đi vào nhà.
Lý Hương Quân lè lưỡi về phía bóng lưng Lý Tứ Hải, cất bước đi vào theo. Dì đang sắp dọn thức ăn lên bàn, Lý Hương Quân tươi cười hai tiếng, mau chóng bước tới ôm cánh tay dì, vui mừng kêu lên: “Canh cá quế! Dì là tốt nhất, biết con thích ăn món này!”
“Cẩn thận kẻo canh sóng ra ngoài!” Dì đặt tô canh đầy ắp cá xuống, khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lý Hương Quân, than thở: “Vừa về tới nhà đã hấp ta hấp tấp rồi. Cũng không thể trách ba con nói con được, con nói xem đã bao ngày con không về nhà rồi?”
“Xùy xùy… nóng quá…” Lý Hương Quân thò tay vào tô canh bốc một miếng cá, luống cuống cho vào miệng, sau đó bị nóng kêu ầm ĩ.
“Đói bao lâu rồi thế này? Đợi chút, dì lấy đũa cho con!” Dì xót ruột nói hai câu, sau đó mau chóng chạy vào bếp lấy một đôi đũa ra.
“Dì, hai ngày nay con bận suốt, dì không biết con bận tới mức thế nào đâu.” Lý Hương Quân hít một hơi, “Hàng ngày không ăn cơm hộp thì là mỳ tôm. Đâu được ăn bữa nào hẳn hoi tử tế.”
“Bận vụ án gì mà khiến con không ăn được cả cơm vậy?” Lý Tứ Hải bước ra khỏi thư phòng, nghe thấy Lý Hương Quân nói vậy liền tỏ ra rất ngạc nhiên.
“Vụ án của Tống Triều Dương, ba không biết sao?” Lý Hương Quân cầm đôi đũa trong tay của dì, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
“Tống Triều Dương? Cậu nhóc này sao vậy?” Nghe thấy ba chữ Tống Triều Dương, sắc mặt Lý Tứ Hải vẫn bình thản như thường, hỏi một cách rất tự nhiên.
“Lại còn nói con không quan tâm người ta, con tưởng rằng ba biết cả!” Lý Hương Quân vẫn không quên việc lần trước về nhà, Lý Tứ Hải nổi giận với mình vì Tống Triều Dương, cố tình nói vặn lại một câu.
“Giỏi rồi đấy, dám cãi lại ba con!” Dì vỗ nhẹ lên cánh tay Lý Hương Quân, “Hãy nói chuyện đàng hoàng với ba con!”
“Dì lại còn nói quan tâm con, thì ra toàn là giả bộ, dì chỉ biết thiên vị ba con thôi!” Lý Hương Quân làm nũng với dì, sau đó lại quay sang nói với Lý Tứ Hải, “Cậu ta tranh giành ghen tuông với người khác vì Lý Tương Tư, bị người ta hãm hại, tàng trữ và sử dụng ma túy, bây giờ đang bị nhốt ở cục cảnh sát!”
“Sử dụng ma túy? Sao lại dính líu tới Tương Tư? Nói cho ba nghe xem!” Lông mày Lý Tứ Hải hơi run lên, gần như không thể nhận ra, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
Mới tới Kinh Thành vài ngày, sao lại có thể bị nhiễm thói quen xấu đó chứ? Trong lòng Lý Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.
Ông tuyệt đối dám chắc chắn, trước đây Tống Triều Dương không thể nào có thói quen này, vì nếu như Kim Bằng biết cậu ta có tật xấu đó, cho dù có mười cái chân cũng không đủ để đánh gãy.
Lý Hương Quân là con gái của ông, hơn nữa lại do một tay Lý Tứ Hải dạy bảo nên rất hiểu những động tác thói quen nhỏ nhặt của Lý Tứ Hải. Lý Tứ Hải càng tỏ ra thản nhiên không mấy quan tâm, càng chứng tỏ rất coi trọng việc này.
Nghĩ tới những lời Lý Tứ Hải dặn dò cô khi bảo cô xử lý vấn đề thân
phận và hộ khẩu của Tống Triều Dương, Lý Hương Quân hiểu rằng, đối với Lý Tứ Hải, cậu nhóc Tống Triều Dương này tương đối quan trọng.
Mặc dù Lý Hương Quân không biết nguyên nhân trong đó, nhưng cô chắc chắn sẽ không nhiều lời đi hỏi. Bởi từ nhỏ cô đã được nghe và nhìn thấy nhiều điều, có một số việc biết càng nhiều ngược lại sẽ càng không có lợi. Hơn nữa cho dù mình có hỏi, ba mình một trăm phần trăm cũng không nói thật.
Lý Hương Quân liền nói lại tường tận quá trình sự việc một lượt. Lý Tứ Hải nghe xong bất giác nhíu mày.
“Ăn cơm trước đã, có việc gì đợi ăn xong rồi nói có được không?” Dì bưng hết toàn bộ các món ăn lên bàn, thấy hai cha con sắc mặt nghiêm nghị liền trách móc.
“Ăn cơm thôi!” Lý Tứ Hải cầm lấy đôi đũa dì đưa cho, thản nhiên nói.
Một bàn đầy thức ăn, món nào cũng vô cùng thơm ngon, nhưng Lý Tứ Hải ăn không mấy ngon miệng, ông không ngờ rằng, chỉ vài ngày ngắn ngủi, Tống Triều Dương lại xảy ra nhiều chuyện tới vậy.
Cũng trách mình quá lơ là sơ suất, nghĩ rằng một học sinh thì khó lòng nào gây ra được chuyện gì to tát. Cho dù Tống Triều Dương khác với những bạn bè cùng trang lứa khác nhưng nói chung vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Tống Triều Dương bây giờ giống như mũi khoan trong túi, thi thoảng lại đâm ra ngoài, thôi thúc người khác. Lý Tứ Hải thầm tự trách.
Cũng vì duyên phận mà Tống Triều Dương ngẫu nhiên có quen biết với cháu nội Lý Tương Tư của Lý Tam Giang, đây là việc Lý Tứ Hải không ngờ tới.
Đúng là phiền phức!
Lý Tứ Hải càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu!
“Cậu ta và Tương Tư là sao vậy?” Lý Tứ Hải thực sự không nhịn được liền hỏi. Bản thân mình chẳng qua chỉ lơ là một chút, tên nhóc Tống Triều Dương này đã gây ra nhiều chuyện tới vậy. Điều khiến ông cảm thấy ngạc nhiên nhất là, từ trong lời nói của Lý Hương Quân có nghe ra chút ít ghen tuông.
Đúng là điên rồi!
Lý Tứ Hải có cảm giác như gặp người ngoài hành tinh.
Đứa con gái kiêu ngạo của mình lại đi ghen với cháu họ.
“Con đã hỏi Tống Triều Dương rồi, hình như quen biết khi ở trên tàu hỏa! Hứa Tất Thành dẫn theo chị dâu và Tương Tư đi du lịch, có người gây khó dễ với họ, tên vô dụng Hứa Tất Thành không giải quyết được, là Tống Triều Dương giúp giải vây!” Lý Tương Tư giải thích sơ qua.
Trên tàu hỏa?
Lý Tứ Hải bề ngoài vẫn bình tĩnh như Thái Sơn nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.
Từ sau khi tới Kinh Thành, những việc Tống Triều Dương làm có lẽ ông không rõ lắm, nhưng về hành tung của Tống Triều Dương, Lý Tứ Hải vẫn nắm bắt rõ ràng, Tống Triều Dương tới nay tuyệt đối chưa từng rời khỏi Kinh Thành nửa bước.
Vậy thì chỉ có thể là từ trước khi tới Kinh Thành.
Mình đã quá sơ suất rồi, tại sao trước đây không điều tra, trong khoảng thời gian mấy ngày từ sau khi Tống Triều Dương rời khỏi Nam Thành đến khi tới Kinh Thành đã xảy ra chuyện gì?
Lý Tứ Hải chỉ ăn lưng bát cơm liền buông đũa uống, đứng dậy nói với Lý Hương Quân: “Ăn xong từ từ hãy đi, đợi ba một lát, ba có điều muốn nói với con!”
Lý Hương Quân tay cầm đũa, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn Lý Tứ Hải đi vào thư phòng.
“Ăn cơm trước đã!” Dì gặp một miếng cá bỏ vào bát cho Lý Hương Quân.
“Vâng!” Lý Hương Quân cúi đầu ngẫm nghĩ, gắp cá cho vào miệng.