"Sở trưởng, đây là tài liệu mà ngài cần!” Doãn Hồng Yến gõ cửa phòng giám sát, tay cầm một chiếc ổ cứng di động bước tới trước mặt Quan Thành Quân nói.
Quan Thành Quân nhướng mày rồi lấy một cái máy tính chuyên dụng ra, kết nối với ổ cứng di động.
“Đã bảo nhân viên kỹ thuật giám định chưa?” Quan Thành Quân mở ổ cứng ra rồi nhấp vào một tập văn kiện, trong đó tất cả đều là đoạn băng ghi hình ở khu tiếp đón của ngân hàng.
“Vẫn chưa ạ!” Doãn Hồng Yến đáp: “Tôi vừa chỉnh lý xong liền đưa tới đây ngay!”
“Sao ra một bản đưa cho người ở khoa kỹ thuật xem xem liệu có dấu vết bị xoá hay chưa.” Quan Thành Quân trầm tiếng nói.
Cái mà Quan Thành Quân nói là một thủ đoạn trinh sát rất phổ thông. Thông qua biện pháp của kỹ thuật để xem nội dung của đoạn băng liệu đã bị người ta xoá đi hay chưa. Nếu đã bị người khác giở trò thì chứng minh là suy đoán của bọn họ có khả năng là sự thực, đoạn băng trước lúc bị xoá chắc chắn có đối tượng hiềm nghi có liên quan mà bọn họ nghi ngờ.
“Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!” Doãn Hồng Yến đáp. Cô ta đợi Quan Thành Quân sao chép toàn bộ dữ liệu vào máy tính xong liền nhận lấy cái ổ cứng di động rồi quay người bước ra khỏi phòng giám sát.
Quan Thành Quân lại vô thức mở ra tài liệu khách hàng của nội bộ ngân hàng, ông ta xem từng cái tên và thông tin thân phận cụ thể. Đây đều là những cái tên thông qua đăng ký dữ liệu ở nội bộ ngân hàng để tiến hành điều tra và ghi chép tỉ mỉ đối với tài liệu bối cảnh của mỗi người.
“Trùng hợp vậy?” Hướng Bình Sơn ở bên cạnh kinh ngạc hô lên rồi quay đầu sang nói với Quan Thành Quân: “Sở trưởng, sếp xem đây là ai?”
Hướng Bình Sơn đang kiểm tra đoạn băng ghi hình của camera nội bộ ngân hàng. Sau khi Quan Thành Quân và Tư Hình nói chuyện xong, ông liền ra lệnh cho Hướng Bình Sơn phụ trách kỹ thuật đối phó hacker nghĩ cách âm thầm xâm nhập vào hệ thống an ninh nội bộ của ngân hàng, xem có thể phát hiện ra điều gì từ đó hay không.
Bởi ngân hàng nổi tiếng là đơn vị nước ngoài, dựa theo quy định thì trước khi thao tác phương pháp điều tra cao cấp phi chính quy như xâm nhập hệ thống an ninh nội bộ ngân hàng này, nhất định phải xin phép. Chỉ có lãnh đạo cấp một của Cục mới có quyền phê chuẩn. Dựa theo quán lệ thì trước khi tiến vào toà nhà tài chính, Quan Thành Quân đã xin phép cấp trên, nhưng điều mà Quan Thành Quân không ngờ tới là, Cục trưởng Dương của Cục 8 lại không đồng ý.
Lần này Quan Thành Quân không xin phép nữa mà tự ý quyết định luôn. Bởi ông a khẳng định rằng kể cả ông ta có xin phép lần nữa thì cũng có đến 80 - 90% khả năng là Cục trưởng Dương vẫn không đồng ý.
Tính cách của Quan Thành Quân chẳng phải là đi theo nền nếp cũ, nếu ông ta cảm thấy cần thiết thì thi thoảng cũng có thể làm trái lại mệnh lệnh không quá quan trọng của cấp trên một lần.
Quan Thành Quân quay đầu sang nhìn hình ảnh camera được Hướng Bình Sơn lấy ra.
Cảnh tượng đó hiện ra lúc Tống Triều Dương dưới sự chỉ dẫn của cô lễ tân ngân hàng Rose bước vào ống kính của văn phòng Chủ tịch ngân hàng John. Sau khi Hướng Bình Sơn xâm nhập được vào hệ thống an ninh của nội bộ ngân hàng thì anh ta làm theo yêu cầu của Quan Thành Quân, lập tức tải xuống đoạn băng camera của nội bộ ngân hàng để xem xem có thể tìm ra được đối tượng mục tiêu từ chỗ băng ghi hình này hay không.
“Đây chẳng phải là cậu thanh niên đợt trước Tết đẩy nhân viên ngoại cần của chúng ta xuống hồ rồi gọi điện báo cảnh sát vu oan cho nhân viên ngoại cần là thành phần khủng bố hay sao?” Quan Thành Quân nhìn Tống Triều Dương ở trong đoạn băng hỏi.
Ký ức của ông ta khá đáng gờm, thêm vào đó là biểu hiện của Tống Triều Dương cũng vô cùng xuất chúng, nên để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta. Đó là lý do Quan Thành Quân vừa nhìn thấy Tống Triều Dương liền nhận ra ngay.
“Chính là tên nhóc đó!” Hướng Bình Sơn căm phẫn nói. Do thường xuyên hợp tác nên anh ta và tổ trưởng của nhóm ngoại cần bị Tống Triều Dương chơi cho một vố kia có quan hệ khá tốt, vậy nên ấn tượng của anh ta về Tống Triều Dương rất tệ.
Chuyện đó cũng là bởi mệnh lệnh của Quan Thành Quân nên ban ngành ngoại cần không truy cứu nữa. Vì Tống Triều Dương là cháu trưởng của Tống Triều Sinh ở tập đoàn Đỉnh Lực, nên thân phận của cậu khá là nhạy cảm. Hơn nữa Tống Trường Sinh và chính phủ luôn có quan hệ rất tốt, ban ngành đặc biệt như cơ quan an ninh nếu muốn tiến hành điều tra con cháu của ông ta thì rất có thể sẽ gây nên tranh chấp chính trị. Nếu sau khi Tống Trường Sinh biết được mà tố cáo lên lãnh đạo cao cấp của chính phủ thì đến ngay cả Quan Thành Quân cũng chẳng cách nào xử lý được.
“Xem ra cậu ta rất thân quen với Chủ tịch của ngân hàng này!” Nhìn thấy nụ cười nhiệt tình trên khuôn mặt chủ tịch John ở trên màn hình, Quan Thành Quân nghi hoặc nói.
“Cậu ta là một học sinh, chạy tới đây làm gì cơ chứ?” Hướng Bình Sơn bất giác hoài nghi.
“Kiểm tra tài liệu nội bộ của ngân hàng xem có tài liệu liên quan tới tên nhóc này không?” Quan Thành Quân ra lệnh cho Hướng Bình Sơn.
Hướng Bình Sơn nhanh chóng đăng nhập vào một cái máy tính khác rồi lấy ra tài liệu mà Quan Thành Quân cần.
Ở trong đoạn băng, Chủ tịch ngân hàng John đưa Tống Triều Dương vào phòng làm việc của mình, Rose bước ra khỏi khu vực nội bộ ngân hàng, quay về khu tiếp đón.
Tiếc là phòng làm việc của Chủ tịch ngân hàng rất hiếm khi lắp đặt hệ thống camera, vậy nên không thể tra ra được xem là John và Tống Triều Dương nói gì với nhau.
Dựa vào biện pháp kỹ thuật mà cơ quan an ninh nắm được thì kể cả trong đoạn băng không có tiếng động thì cũng có thể căn cứ vào động tác ở đôi môi
mà dịch ra được nội dung đối thoại của hai bên.
Thời gian hai bên nói chuyện với nhau cũng không quá lâu, chưa tới 20 phút. Sau đó, Chủ tịch ngân hàng John tiễn Tống Triều Dương ra khỏi văn phòng, biểu cảm của trên khuôn mặt của Tống Triều Dương rõ ràng là vô cùng nuối tiếc.
“Woa, nhiều tiền thế này cơ à!” Nhìn một loạt số 0 ở tài khoản, Hướng Bình Sơn lại kinh ngạc thốt lên.
Quan Thành Quân vô thức di chuyển tầm mắt nhìn vào tài khoản có liên quan tới Tống Triều Dương mà Hướng Bình Sơn đang thao tác ở trên một máy tính khác, con số trên trời ở trong tài khoản khiến Quan Thành Quân cũng phải cảm thấy kinh ngạc.
“Nhiều tiền như vậy, tên nhóc này lấy đâu ra thế? Cả đời cũng không tiêu hết nổi?” Hướng Bình Sơn vô thức hỏi, miệng anh ta vô thức chảy dãi.
“Đây có gì là lạ? Cậu quên rồi à, ông nội cậu ta là Tống Trường Sinh!” Quan Thành Quân nói. Vừa nghĩ tới Tống Triều Dương, ông ta liền nhớ lại lúc đầu khi điều tra thân phận của cậu, Doãn Hồng Yến đã tra ra được tài liệu bối cảnh có liên quan tới Tống Triều Dương.
Tập đoàn Đỉnh Lực là tập đoàn tài chính có mô hình cực lớn, Tống Trường Sinh lại còn là Hoa kiều giàu nhất Đông Nam Á, ông ta để cho cháu trưởng của mình nhiều tiền như vậy cũng chẳng có gì là lạ.
“Tên nhóc này số hưởng thật đấy! Còn vất vả đi học làm gì nữa? Nếu là tôi thì đã nằm trên đống tiền ăn chơi chờ chết rồi!” Hướng Bình Sơn khoa trương nói.
“Mở to mắt mà nhìn cho kỹ đi, chỗ tiền này tên nhóc ấy tạm thời không lấy được!” Quan Thành Quân chỉ vào dòng ghi chú ở dưới tài khoản của Tống Triều Dương.
Hoá ra tài khoản này của Tống Triều Dương tạm thời bị đóng băng. Không, nói nghiêm túc thì không phải đóng băng mà là tạm thời bị cấm lãnh số tiền. Dường như là có giới hạn về thời gian.
Quan Thành Quân lại nhìn kỹ thêm một lần nữa, thời gian giới hạn là năm năm, hình như sau năm năm nữa, thông qua điều kiện đặc biệt gì đó thì Tống Triều Dương mới có thể lãnh được số tiền này. Hơn nữa lại còn phải có chữ ký của người giám hộ chuyên môn thì mới có hiệu lực.
Đáng tiếc là tài liệu của nội bộ ngân hàng không hề có bất cứ tư liệu và thông tin gì của người giám hộ này. Có lẽ là trong văn kiện pháp luật tương ứng thì mới nhắc tới tư liệu và thông tin cụ thể của người giám hộ này.
“Kiểm tra đoạn băng camera và tài liệu đón tiếp khách trước đó xem lần trước Tống Triều Dương tới ngân hàng này là vào lúc nào? Quan Thành Quân nhìn thời gian hiển thị trên camera giám sát rồi nói.
Lúc này là là lần thứ ba Tống Triều Dương đến ngân hàng vào trước khi khai giảng dịp Tết. Cũng là lần cuối cùng trước khi Tống Triều Dương bị bắt.
“Tên nhóc này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Hướng Bình Sơn vừa lấy dữ liệu vừa nói: “Ít tuổi như vậy thì có thể làm nên trò chống gì cơ chứ?”
“Cứ kiểm tra đi rồi hẵng nói!” Quan Thành Quân nói. Trước Tết, Tống Triều Dương chơi tổ ngoại cần của Cục 8 một vố đau như vậy, khiến tổ ngoại cần Cục 8 vốn luôn kiêu ngạo bị cười cho thối mũi. Biểu hiện hơn người cùng bối cảnh thâm sâu khiến Quan Thành Quân có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Tống Triều Dương. Sở dĩ Quan Thành Quân bảo Hướng Bình Sơn điều tra tài liệu về Tống Triều Dương chỉ là vì hiếu kỳ, chứ bản thân Quan Thành Quân cũng chẳng có nghi ngờ gì về Tống Triều Dương.
“Thời gian cách nhau không dài, chưa đến một tuần!” Hướng Bình Sơn tìm ra dữ liệu mà Quan Thành Quân cần rồi nói với Quan Thành Quân.
Về cơ bản thì cảnh tượng cũng giống với lần trước. Tống Triều Dương đi thang máy lên tầng mười hai của toà nhà tài chính, sau khi tới quầy lễ tân của ngân hàng thì nở một nụ cười thân quen với Rose, hình như là khen Rose ngày càng xinh ra. Rose đáp lại rất thoải mái rồi đưa Tống Triều Dương vào khu văn phòng của nội bộ ngân hàng, biểu cảm của Chủ tịch ngân hàng John lần này hình như hơi bất ngờ, dường như ông có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của Tống Triều Dương, nhưng vẫn vô cùng nhiệt tình nở nụ cười đón Tống Triều Dương vào trong văn phòng.
Quan Thành Quân nhìn cảnh tượng trong camera, hình như ông ta phát hiện ra điều gì đó, ông ta bảo Hướng Bình Sơn tua lại một lượt. Sau khi xem xong lần thứ hai, Quan Thành Quân ngồi im không nói gì, tựa như đang suy tư.
Vài phút sau, Quan Thành Quân ngồi thẳng dậy rồi nói với Hướng Bình Sơn: “Kiểm tra tiếp thời gian trước nữa đi, lấy đoạn băng mà Tống Triều Dương tới ngân hàng trước lần này ra cho tôi.
Sắc mặt của Quan Thành Quân rất nghiêm túc, Hướng Bình Sơn không dám nói đùa thêm nữa, làm theo lệnh của Quan Thành Quân, anh ta nhanh chóng thao tác trên máy tính.