Một vài lời nói và hành động của Lý Hương Quân khiến Tống Triều Dương cảm thấy có chút kỳ lạ. Dù gì thì cậu cũng mới mười bảy mười tám tuổi, Lý Hương Quân tuy chưa từng nói tuổi thật của cô là bao nhiêu nhưng nhìn ánh mắt, thần thái của cô thì chắc chắn là đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi, quả thực Tống Triều Dương chẳng hiểu nổi rốt cuộc bản thân cậu thu hút Lý Hương Quân ở điểm nào.
Tống Triều Dương lắc mạnh đầu, cậu cố gắng loại bỏ những tạp niệm ra khỏi suy nghĩ.
Cậu hiện giờ căn bản là chẳng có tư cách gì để nói đến chuyện nhi nữ thường tình, Tống Triều Dương thở dài một tiếng.
Kể cả là có nghe theo nguyện vọng mà ông nội nói, muốn cậu được bình an, sống cuộc sống bình lặng thì cũng chỉ có thể là dự định sau khi tìm được ông nội mà thôi. Dẫu rằng biết được tin tức xác thực của ông thì cậu ít ra cũng phải tận mắt gặp ông một lần.
Không có ông nội thì không có cậu, đây chính là tín niệm sâu sắc nhất từ tận đáy lòng suốt mười tám năm nay của cậu.
Ông đưa theo cậu bôn ba khắp nơi, lang thang nơi đầu đường xó chợ suốt mười tám năm ròng, càng ngày Tống Triều Dương càng thấm thía được những gian nan khó nhọc trong đó. Ông nội cũng rất có khả năng là người thân duy nhất trên thế gian này của cậu.
Chẳng biết tự bao giờ, từ sau khi trong lòng cậu bắt đầu có khái niệm về ba mẹ thì cậu chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ về việc tìm ra câu trả lời.
Tại sao người khác đều có ba mẹ mà cậu lại không có, kể cả cho tới lúc này thì Tống Triều Dương vẫn không ngừng nghĩ tới câu hỏi ấy.
Nhưng kết quả mỗi lần cậu dò hỏi là chẳng có kết quả. Ông nội chưa bao giờ trả lời, kể cả một câu phủ định cũng không.
Cậu còn từng nghi ngờ rằng ông nội liệu có phải có bí mật gì khó nói không, hoặc giả là ba mẹ cậu có quá khứ không tốt đẹp nên ông nội không muốn để cậu biết. Thế nhưng Tống Triều Dương chưa bao giờ từ bỏ, dẫu rằng cậu chưa từng có được đáp án.
Tống Triều Dương kiên định cho rằng bản thân cậu có quyền lợi được biết câu trả lời, dẫu rằng đáp án này sẽ khiến cậu bàng hoàng, hối hận, đau lòng, buồn bã.
Nhưng vì sao mà đến ngay cả ông nội cũng ôm quyết tâm đến lúc chết cũng sẽ không gặp lại cậu mà trong thư lại chẳng có bất cứ một lời nào nhắc tới những cái có liên quan đến thân thế của cậu cả.
Cậu không muốn trở thành bèo dạt trôi nổi, đến ngay cả lai lịch của bản thân cũng không rõ. Tống Triều Dương không cam tâm cứ sống hàm hồ như thế, thậm chí sống mà không biết gì, cuộc sống quá khốn khổ.
Dẫu phải thập tử nhất sinh thì cậu cũng nhất định tìm cho ra được ông nội, đây là tín niệm duy nhất trong lòng cậu.
Tống Triều Dương thở dài một hơi để loại bỏ những phiền muộn trong đầu ra, cậu cố gắng sốc lại tinh thần, ánh sáng trong đôi mắt càng lúc càng trở nên kiên định.
Cậu đưa mắt lên nhìn bốn phía xung quanh, dường như có chút thân quen. Cậu cố phân biện lại một lúc, Tống Triều Dương nở một nụ cười khổ sở. Sau khi ra khỏi khu căn hộ, cậu cứ vô thức bước đi, vốn dĩ cậu phải về trường nhưng lại đi ngược lại phương hướng, càng lúc càng đi xa khỏi trường học.
Nhìn đồng hồ trên tay, lúc này đã là hơn hai giờ chiều rồi, bây giờ đã vào tiết một của buổi chiều, cậu muốn lên lớp chắc chắn cũng chẳng kịp nữa nhưng những chuyện còn lại bất luận ra sao thì cũng phải làm cho rõ trong buổi chiều. Hơn nữa thì dẫu có thế nào cậu cũng bắt buộc phải về trường lên lớp như bình thường. Tống Triều Dương tin chắc rằng Mèo Rừng sẽ tới tìm cậu, trường học là manh mối duy nhất.
Ở phía không xa, trước mặt cậu là một khách sạn cao cấp. Tống Triều Dương bước tới chỗ đỗ xe trước cửa khách sạn, chỉ vài phút sau đã có một chiếc taxi đi tới.
Sau khi lên xe, Tống Triều Dương gọi một cuộc điện thoại cho Lý Hương Quân, ngữ khí của Lý Hương Quân trong điện thoại có chút khác thường nhưng Tống Triều Dương lại chẳng hề nhận ra.
Khi Tống Triều Dương tới cổng trường thì Lý Hương Quân vẫn chưa tới, cánh cửa chạy bằng điện của trường học vẫn đang khoá chặt.
Tống Triều Dương đứng ngoài cổng hét lên mấy tiếng, bảo vệ với dáng người cao lớn bước từ phòng cảnh vệ ra.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Tống Triều Dương mặc quần áo bình thường đứng bên ngoài, bảo vệ cảnh giác hỏi.
Chả trách mà bảo vệ căng thẳng như vậy, anh ta cũng bị doạ cho hết hồn. Từ sau khi trường học xảy ra vụ án học sinh sử dụng và tàng trừ ma tuý
thì giới phóng viên cứ như là cá mập ngửi thấy mùi máu tanh vậy, hết tốp này tới tốp kia chạy tới đây đòi phỏng vấn.
Trên diễn đàn của nội bộ nhà trường, hoặc các trang tin tức và diễn đàn nổi tiếng đều có thảo luận xung quanh sự việc này, thậm chí còn có cả tình hình chi tiết hiện trường của vụ án, nhưng đến ngay cả những nhân viên làm công tác báo chí tin tức có kinh nghiệm dày dạn cũng chẳng phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Cách phân biệt thật giả duy nhất chỉ có thể là tới tận trường học tìm các học sinh đã tận mắt chứng kiến vụ án.
Nhưng hệ thống giáo dục đã sớm ra lệnh cấm, bất kỳ nhân viên công tác nào trong nhà trường cũng không được hé lộ bất kỳ thông tin gì có liên quan tới vụ án cho truyền thông, để cho họ tới thẳng Cục công an mà phỏng vấn.
Cánh cửa của hệ thống công an nào có dễ dàng vào như vậy, nếu không thì bao nhiêu vụ án lớn sớm đã bị giới truyền thông tiết lộ ra hết rồi. Nhưng giới truyền thông cũng chẳng phải dạng vừa, trong số đó có không ít những nhà báo với kinh nghiệm dày dạn đã nguỵ trang thành phụ huynh, nguỵ trang thành giáo viên tới ứng tuyển, thậm chí là bên nhà xuất bản… đó đều là những thân phận có liên quan tới nhà trường để mong trà trộn vào trong hòng moi được thông tin.
Sau vài ba lần bị giáo viên và học sinh vạch mặt thì dưới hiệu lệnh của thầy Hiệu trưởng, cả trường đồng lòng, nghiêm túc đề phòng và tử thủ thì không còn xuất hiện những tình trạng như vậy nữa, các phóng viên thậm chí còn không bước qua được cánh cửa của trường.
“Em là học sinh lớp 6 khối 12, lúc trước có việc nên nghỉ một thời gian, hôm nay em tới để xin nhập học lại.” Tống Triều Dương mỉm cười đáp.
“Học sinh lớp 6 của khối 12?” Vừa nghe thấy lớp 6 khối 12 thì bảo vệ lại càng cảm thấy căng thẳng. Bởi học sinh xảy ra chuyện chính là học sinh của lớp 6 khối 12, lần nào phóng viên tới cũng tìm học sinh của lớp này hỏi chuyện.
“Cậu là học sinh mà sao không mặc đồng phục?” Bảo vệ bước lên hai bước, nhìn chằm chằm vào mặt Tống Triều Dương hỏi.
“Vì xảy ra chuyện nên đồng phục của em bị hỏng không mặc được nữa!” Tống Triều Dương trả lời. Tất nhiên cậu không thể nói với bảo vệ là đồng phục của cậu đã bị Lý Hương Quân vứt vào thùng rác rồi.
“Cậu tên là gì?” Bảo vệ nhìn Tống Triều Dương bằng ánh mắt dò xét, đến ngay cả ngữ khí cũng nghiêm nghị hơn hẳn.
“Em tên là Tống Triều Dương, anh có thể gọi cho thầy giáo để xác nhận lại!” Biểu cảm trên khuôn mặt Tống Triều Dương rất tự nhiên nói.
“Cậu tên là gì cơ?” Ánh mắt bảo vệ lộ ra vẻ ngạc nhiên không tin vào mắt mình, anh ta vô thức hô lên.
Cái tên Tống Triều Dương lúc này quả thực như sét đánh ngang tai.
“Tống Triều Dương ạ?” Tống Triều Dương day day mũi, cậu biết cái tên của mình bây giờ chắc chắn đã nổi danh khắp trường.
“Cậu… cậu…” Bảo vệ đưa tay lên chỉ về phía Tống Triều Dương, anh ta lắp ba lắp bắp không biết phải nói gì nữa. Đến lúc này anh ta cuối cùng cũng đã nhận ra khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Tống Triều Dương rồi.
“Đại ca ơi, anh có thể để em vào cái đã được không?” Tống Triều Dương nói với vẻ bất lực.
“Cậu… cậu cứ chờ đấy đã!” Bảo vệ gầm lên một tiếng với Tống Triều Dương rồi quay người chạy tót như thỏ về khu văn phòng.
“Đại ca ơi, có điện thoại mà, gọi điện là được rồi!” Tống Triều Dương hét lên với bảo vệ. Bảo vệ dường như không nghe thấy, tốc độ dưới chân anh ta không hề giảm lại, trong chốc lát đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.