Điệp Viên Kỳ Quái

Như trút được gánh nặng


trước sau

Sắc mặt Tống Triều Dương bất ngờ trở nên tái mét, cơ thể cứng đơ, ánh mắt ánh lên vẻ hoảng sợ, giống như nghe được tin xấu kinh thiên động địa.

Không biết tại sao Tống Triều Dương bỗng biến thành thế này, lẽ nào bị thân phận của ba mình làm cho sợ hãi? Lý Hương Quân nghĩ thầm.

Tống Triều Dương thực sự sợ hãi, cậu không ngờ rằng ba của Lý Hương Quân lại chính là lãnh đạo của cơ quan an ninh quốc gia.

“Trước đây ba tôi là bộ trưởng Bộ an ninh quốc gia, năm ngoài vừa nghỉ hưu, nhưng nếu như ông muốn điều tra việc gì đó, thực ra vẫn rất dễ dàng…”

Lý Hương Quân sợ rằng Tống Triều Dương hiểu nhầm mình liền giải thích.

Tống Triều Dương vẫn chưa định thần trở lại sau sự kinh ngạc, vẫn há hốc miệng. Cả người giống như bị đóng băng, ánh mắt không có chút màu sắc.

Tại sao lại sợ hãi tới mức này chứ? Lý Hương Quân trong lòng nghĩ thầm.

“Tống Triều Dương…”

Lý Hương Quân khẽ lay nhẹ.

“Ừ…” Tống Triều Dương ừ một tiếng theo phản xạ, sau đó lập tức tỉnh táo trở lại.

“Cậu sao vậy?” Sắc mặt Tống Triều Dương vẫn vô cùng khó coi, Lý Hương Quân lo lắng hỏi một câu.

“Không có gì!” Tống Triều Dương cúi đầu, che giấu đi tâm trạng căng thẳng của bản thân, trong lòng giống như mặt biển vừa nổi lên cơn bão cấp mười hai, sóng biển cuồn cuộn không thể phẳng lặng.

“Ba của Lý Hương Quân là Bộ trưởng bộ an ninh quốc gia…”

“Ba của Lý Hương Quân là Bộ trưởng bộ an ninh quốc gia?”

Có thể sắp đặt thân phận của mình là cháu đích tôn của phú hào hàng đầu Đông Nam Á, có thể sắp xếp trở thành người thân của bộ trưởng bộ an ninh quốc gia, vậy người sắp đặt thân phận cho mình là ai?

Câu trả lời đã xuất hiện…

Mục đích của ông ta là gì?

Chắc chắn là ông nội mình!

Cho dù là heo cũng có thể đoán ra được.

Tống Triều Dương chửi thầm mình một câu trong bụng.

Mọi cảm xúc, mọi xao xuyến, toàn bộ đều bị một câu nói thổi tan tành mây khói, tới mảnh vụn cũng không còn…

Không tới một phút, Tống Triều Dương sợ hãi tới mức toàn thân vã mồ hôi lạnh.

“Sao cậu lại sợ hãi tới mức này chứ?” Lý Hương Quân có chút do dự hỏi, giọng nói xen phần bất mãn và trách móc, cô còn tưởng rằng Tống Triều Dương liên tưởng tới hậu quả khi tiếp tục hẹn hò cùng mình và bị ba mình phát hiện.

“Đúng vậy, tại sao mình lại sợ hãi thế này cơ chứ?” Tống Triều Dương lẩm bẩm lặp lại một lần.

Mình sớm đã biết người mạo danh ông nội sắp đặt thân phận này cho mình chắc chắn không phải người bình thường. Cũng đã nghĩ tới kết quả xấu nhất: Chẳng qua là bị người khác khống chế trong tay, giống như một miếng mồi câu, dùng để câu con cá lớn là ông nội mình.

Kết quả lúc này chẳng qua chỉ là thân phân của kẻ địch biến thành người thuộc tầng lớp cấp cao nhất, cao tới mức mình không thể với tới, cũng không thể ngờ tới được.

Thân phận của ông nội rốt cuộc nằm ở cấp bậc nào, sao lại khiến cho nhân vật lớn cấp bậc cao thế này đối phó?

Tống Triều Dương dần dần bừng tỉnh, đầu óc bắt đầu vận động, càng lúc càng nghĩ được nhiều hơn, nghi vấn cũng càng lúc càng nhiều, tới hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.

Kẻ địch cho dù cao tới mức mình không thể tưởng tượng được thì đã sao?

Mình cùng lắm cũng chỉ là mất đi tự do mà thôi.

Không biết được lai lịch của mình, thay vì sống giống như ngọn bèo trôi dạt bất định hoặc giống như một con cá phơi khô, vậy thì cuộc sống trong vòng vây và ngoài vòng vây đối với mình mà nói cũng đâu có khác biệt gì?

Trước đây mình luôn suy nghĩ như vậy, cũng chính là vì muốn bỏ mặc tất cả cho số phận.

Nhưng bây giờ, Tống Triều Dương cảm thấy vô cùng không cam tâm và không đành lòng.

Ông nội cho dù có phạm phải tội lỗi tày trời, là người vô cùng tàn ác, tội trạng không thể tha thứ thì cũng không thể thay đổi sự thật ông là ông nội của cậu.

Huống hồ việc này chẳng qua chỉ là mối nghi ngờ của mình, nếu như chân tướng sự việc không nghiêm trọng như mình nghĩ thì sao?

Chỉ cần gặp được ông nội, mọi chuyện sẽ có thể làm sáng tỏ.

Anh hai Mèo Rừng đã nhìn thấy mình sau khi thay đổi dung mạo, Tống Triều Dương tin rằng, Mèo Rừng nhất định sẽ thông báo cho ông nội biết ngay lập tức, ông nội chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách để điều tra ra chân tướng sự việc.

Mình có thể không tin vào năng lực của anh hai Mèo Rừng, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ ông nội.

Có thể khiến cơ quan bí ẩn nhất, hùng mạnh nhất một quốc gia đối phó với ông, có thể thấy rằng ông vô cùng lợi hại.

Tống Triều Dương tin rằng, ngày mình và ông nội gặp mặt sẽ không còn xa nữa.

Không
có bất cứ lý do nào, không có bất cứ bằng chứng nào đã lấy mình làm mồi câu khiến Tống Triều Dương cảm thấy cực kỳ phản cảm và phẫn nộ!

Mình không phạm tội gì cả! Cũng không muốn đi phạm tôi, càng không muốn làm hại người khác, mình chỉ muốn tình thân, muốn biết được thân thế của mình mà thôi.

Nhưng tại sao cứ có người không muốn buông tha cho mình?

Đây chính là sự không cam tâm và bất bình của mình.

Gương mặt của ông nội, Mèo Rừng, Phương Minh Châu, Lý Tương Tư, Lý Hương Quân, anh cả, anh ba, anh tư… thậm chí cả Hứa Tất Thành đều lần lượt xuất hiện trong đầu mình.

Đây chính là những người mà mình không nỡ từ bỏ.

“Rốt cuộc là cậu đang sợ điều gì? Hiện giờ đâu đã có gì xảy ra đâu?” Lý Hương Quân khẽ hỏi, so với câu nói trách móc vừa rồi, giọng nói đã dịu dàng hơn nhiều.

Nhưng thể chỉ trong khoảnh khắc, cô liền hiểu ngay ra được tâm trạng của Tống Triều Dương lúc này. Nghĩ tới những gã đàn ông lòng dạ đen tối giống như ruồi muỗi trước đây, sau khi biết được thân phận thực sự của mình, sợ tới run rẩy, mặt mày tái mét, sau đó quay người bỏ chạy không dám ngoảnh lại, phẩm chất của Tống Triều Dương đã tương đối kiên định rồi.

Trong tưởng tượng của Lý Hương Quân, cơ quan quốc gia bí ẩn nhất, hung tàn nhất trên thế giới đứng ở phe đối lập của mình, cho dù là người đàn ông anh hùng e là cũng phải sợ hãi run rẩy.

“Không phải sợ hãi, chỉ là tôi đã hiểu thấu rồi!” Tống Triều Dương trả lời một câu theo phản xạ, còn gật đầu phụ họa theo.

Cậu đã hiểu, vì tình thân, vì tự do, hoặc là vì tình yêu chớp nhoáng, bay bổng bất định, cậu cũng nhất định phải đấu tranh tới cùng!

Đương nhiên, không phải một mình mình chiến đấu!

Chỉ cần có niềm tin, cuộc sống sẽ có hi vọng.

Tống Triều Dương cảm thấy bây giờ mình ngập tràn ý chí chiến đấu!

Nhìn dung nhan xinh đẹp, yêu kiều của Lý Hương Quân, trong lòng Tống Triều Dương lập tức dấy lên cảm giác hào hùng! Trong cuộc sống sẽ không thể nào mọi thứ đều là lừa gạt, vẫn còn những thứ tốt đẹp hơn, cho dù là vì không muốn để người quan tâm tới mình phải thất vọng, cậu nhất định phải trở nên kiên cường.

Trong lòng Tống Triều Dương dần dần nảy sinh hi vọng, từ từ ngồi thẳng lưng, ánh mắt dần dần xuất hiện sắc màu.

Thực ra sự hiểu thấu này không phải là sự hiểu thấu mà Lý Hương Quân tưởng tượng.

Lý Hương Quân liếc mắt nhìn, dùng giọng chất vấn hỏi: “Cậu hiểu thấu điều gì?’

Lẽ nào Tống Triều Dương sợ thật rồi, muốn chùn bước?

Vừa rồi vẫn còn hùng hồn nói rằng mình phải tin anh ấy, bây giờ chỉ mới là biết được thân phận của ba mình đã định từ bỏ rồi?

Nụ cười trên gương mặt Tống Triều Dương càng trở nên rạng rỡ, sức mạnh tự tin lại quay lại trên người cậu, giống như bước qua được một chướng ngại vật không thể đột phá, cả người nhẹ bẫng, giống như trút bỏ được gánh nặng, tâm trạng bừng sáng.

“Rốt cuộc cậu hiểu thấu được điều gì?” Nhìn tâm trạng Tống Triều Dương như thể đang lên cơn thần kinh, thay đổi thất thường, Lý Hương Quân không kiềm chế được liền hỏi.

Trong vòng vài phút, tâm trạng của Tống Triều Dương giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển, đột nhiên bão tố nổ lên, lao xuống đáy vực trong cơn giông bão, và chỉ trong chớp mắt, sóng yên bể lặng, mặt trời rực rỡ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện