Thái độ phản kháng của Tống Triều Dương là một mặt, trước đó cần có công tác chuẩn bị đầy đủ lại là một mặt khác, vậy nên La Anh Hoa không hề nóng vội, nhưng ông lại chẳng ngờ được là đối phương lại hống hách như vậy. Tống Triều Dương vừa mới được thả ra có hai ngày mà hai bên đã lại nảy sinh mâu thuẫn lớn đến vậy.
“Cảnh cáo chút thôi là được rồi, tôi cũng chẳng bị tổn hại gì, chẳng qua bị nhốt vài ngày mà thôi!” Tống Triều Dương bình tĩnh nói: “Dù gì cũng là bạn học với nhau, vẫn nên giữ lại chút thể diện cho họ thì hơn!”
“Vâng thưa thiếu gia, tôi hiểu rồi!” La Anh Hoa nói trong điện thoại.
Từ sâu trong nội tâm, kỳ thực Tống Triều Dương vẫn là một người lương thiện. Mâu thuẫn giữa cậu và Mục Đức Cao quả thực giống như Lý Hương Quân nói, nó bắt nguồn từ Lý Tương Tư. Tuy cậu và Lý Tương Tư chẳng có chuyện gì nhưng nguyên nhân do cậu nên mới khiến quan hệ giữa Lý Tương Tư và Mục Đức Cao bị rạn nứt. Mục Đức Cao căm ghét cậu, muốn báo thù cậu là có nguyên do cả.
Tuy lúc trước Mục Đức Cao hại cậu suýt phải ngồi tù, lần này cậu ta còn muốn giết cậu, nhưng cậu suýt nữa cũng đã đánh chết Mục Đức Cao trên lớp. Dựa theo suy nghĩ của Tống Triều Dương thì hai người họ xem như đã hoà rồi.
Lý Hương Quân ngồi im lặng trước song sắt chăm chú nhìn khuôn mặt điển trai của Tống Triều Dương, nghe cuộc đối thoại giữa cậu và La Anh Hoa. Thời gian ở bên nhau càng lúc càng dài, cơ hội tiếp xúc cũng ngày càng nhiều nên Lý hương Quân dần phát hiện ra một vài đặc điểm của cậu: trưởng thành, chững chạc, mưu trí, lương thiện, vẻ ngoài lại hoàn mỹ như vậy, Lý Hương Quân càng nhìn lại càng thấy ưng cái bụng.
Tất nhiên là khuyết điểm nhỏ thì cũng có vài cái, chủ yếu vẫn là ngoại hình quá xuất sắc nên suốt ngày cứ bị ong bướm bủa vây mặc dù cậu không hề muốn vậy.
“Em giúp anh đi thăm Mục Đức Cao đang nằm trong viện nhé!”
Tống Triều Dương đưa trả điện thoại cho Lý Hương Quân xong lại nói: “Bất luận thế nào thì cậu ta cũng đã bị anh đánh đết mức phải nhập viện mà anh lại chẳng hề hấn gì, vẫn nên thể hiện chút lòng thành thì hơn.”
Tống Triều Dương cảm thán nói.
“Yên tâm đi, những chuyện này chẳng cần anh phải dặn!” Lý Hương Quân nguýt Tống Triều Dương một cái. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mà nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua. Lý Hương Quân đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, cô hận một nỗi không thể cùng bị nhốt với Tống Triều Dương. Nhưng cô biết là hiện thực sẽ không cho phép, cô không biết là đến một ngày nào đó đụng phải cửa ải của cha Lý Tứ Hải thì cô sẽ giải quyết thế nào.
“Em đi trước đây, anh ngoan ngoãn ở trong này kiểm điểm lại đi!” Lý Hương Quân đùa bỡn rồi lại nói tiếp: “Em tới bệnh viện trước rồi đến trường làm thủ tục chuyển trường cho anh.” Cô vô cùng giống với người vợ trước khi đi làm, chuẩn bị ra khỏi cửa dặn dò chồng của mình.
“Anh biết rồi, em cứ đi làm việc của mình đi, anh sẽ ngoan ngoãn
kiểm điểm.” Tống Triều Dương cười đáp lại. Lý Hương Quân lườm Tống Triều Dương một cái rồi bước ra khỏi nhà giam. Lý Hương Quân vừa ra ngoài liền nhìn thấy viên cảnh sát đang đứng hút thuốc ở ngoài, đó chính là người đưa Tống Triều Dương từ trường học đến cục công an rồi lại tự ý làm chủ để Lý Hương Quân được vào phòng giam.
“Gặp xong rồi à?” Viên cảnh sát trẻ tuổi dập điếu thuốc trong tay mình rồi cười hỏi. Xem ra sau khi cô đi vào thì viên cảnh sát này vẫn luôn đứng canh bên ngoài. Sự tận tâm tận lực của đối phương quả thực khiến Lý Hương Quân có chút cảm động.
“Cảm ơn anh cảnh sát, quả thật là gây phiền phức cho anh quá!” Lý Hương Quân nói.
“Đừng khách sáo!” Viên cảnh sát trẻ tuổi nói: “Vấn đề của Tống Triều Dương không lớn, luật sư Lý cũng là người quen rồi, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ chuyện trong phạm vi chức trách của mình thôi.”
Lý Hương Quân cười gật gật đầu.
Thực ra cô cũng biết viên cảnh sát trẻ tuổi này làm như vậy kỳ thực cũng đã mạo hiểm rất lớn. Tất nhiên đối phương cũng là vì biết gia thế hùng hậu của cô, biết những chuyện đối với người khác là rắc rối thì đối với cô mà nói đều chẳng đáng gì, nên người ta mới tận tâm tận lực giúp đỡ cô như vậy.
“Sau này anh có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi!” Lý Hương Quân bảo đảm với đối phương rồi nhìn huy hiệu trên vai anh ta. Cô thầm nghĩ trong lòng là nếu không phải chuyện gì quá lớn mà chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì cô có giúp anh một tay chắc cũng chẳng phải chuyện gì quá khó. Nếu cô giúp đỡ anh ta thì chắc hẳn đối phương sẽ ghi nhớ cái nhân tình này, nói không chừng một ngày nào đó cô sẽ lại phải cầu xin sự giúp đỡ từ đối phương.
Đặc điểm của cái gọi là “mang ơn” ở Trung Quốc chính là như vậy. Đối phương đứng ở cửa chờ nửa tiếng đồng hồ kỳ thực cũng chỉ là vì câu nói này. Có thể bắt chuyện được với người như Lý Hương Quân thì đó đã là ước mơ của viên cảnh sát trẻ tuổi này rồi. Có lẽ chỉ cần một cú điện thoại của Lý Hương Quân thôi cũng sẽ giúp anh giải quyết được khó khăn lớn nhất cuộc đời mà mình gặp phải.
“Vậy luật sư Lý cứ đi làm việc của mình đi.” Viên cảnh sát trẻ tuổi tinh ý biết rằng, nếu cứ nói tiếp thì mọi cái đều trở nên thừa thãi. Chỉ cần một lời hứa vừa rồi của Lý Hương Quân thôi cũng đã có ích hơn cả việc một số lãnh đạo tự vỗ ngực nói những lời hoa mỹ rồi.