"Đại ca, cái anh cần…”
Nhìn thấy Mục Hán, Vương Hưng Nghiệp lấy ra một cái phong bì tinh tế đưa cho ông ta.
“Cậu ở dưới này đợi tôi một lúc, chắc cũng không lâu đâu!” Mục Hán dặn dò Vương Hưng Nghiệp rồi đi thẳng tới thang máy.
Văn phòng luật của Lý Hương Quân rất lớn, diện tích nguyên cả một sàn, bên trong đó có tới mười mấy phòng hành chính được phân loại riêng. Mục Hán vừa bước ra khỏi thang máy thì có một nhân viên lễ tân với ngoại hình thanh tú cười hỏi: “Chào ngài, xin hỏi ngài có nhu cầu gì?”
“Tôi tìm luật sư Lý Hương Quân.” Mục Hán nở một nụ cười nói.
“Thật vô cùng xin lỗi!” Cô nhân viên lễ tân nở nụ cười ngọt ngào: “Chủ nhiệm vừa đi ra ngoài xử lý công chuyện rồi, nếu ngài cần gặp gấp thì tôi sẽ gọi điện cho cô ấy.”
Câu nói này của nhân viên lễ tân thật sự chỉ là lời nói xã giao, số điện thoại mà Lý Hương Quân để ở lễ tân chẳng bao giờ gọi được.
“Vậy thì không cần đâu.” Mục Hán nói luôn: “Tôi có đồ muốn gửi cho Chủ nhiệm Lý của các cô. Tôi để ở đây, khi nào cô ấy tới thì phiền cô đưa lại cho cô ấy là được.”
“Vâng thưa ngài, ngài cứ để ở chỗ tôi, đến khi Chủ nhiệm tới tôi sẽ giao lại cho cô ấy.”
Mục Hán gật đầu rồi lấy ra một cái phong bì nhỏ đựng ngân phiếu tiền mặt đưa vào tay cô nhân viên lễ tân.
“Cô nhớ là nhất định phải đưa nó cho Chủ nhiệm Lý đấy.” Mục Hán không yên tâm dặn dò lại.
“Cái này xin ngài cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót đâu ạ!” Cô nhân viên lễ tân trịnh trọng bảo đảm.
“Vậy thì tốt, tạm biệt…”
Mục Hán dứt khoát cáo từ. Thực ra lần này ông ta tới cũng chẳng phải muốn gặp Lý Hương Quân. Lỡ như Lý Hương Quân thật sự ở đây thì ông ta chắc chắn sẽ vào hàn huyên vài câu, trước khi đi sẽ để tờ ngân phiếu lại, nhưng nếu như vậy thì hai bọn họ đều cảm thấy rất ngại. Tuy trên danh nghĩa thì tờ ngân phiếu này là để cô đưa cho Tống Triều Dương, nhưng mục đích thật sự của Mục Hán là muốn đưa cho Lý Hương Quân.
Như thế này là hay nhất. Ông ta để đồ ở lại, khi Lý Hương Quân nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu ý của ông ta. Kể cả Lý Hương Quân không muốn nhận số tiền này thì bản thân ông ta cũng có thể tìm bừa vài cái uỷ thác đơn giản giao cho cô, chuyện này cũng coi như là hoàn hảo.
Lúc vừa ra khỏi thang máy nhìn thấy Vương Hưng Nghiệp thì Mục Hán mới nhớ ra là nhỡ đâu cô nhân viên lễ tân ban nãy mở phong bì ra, nhìn thấy tấm ngân phiếu tiền mặt có giá trị khủng lồ ấy mà nảy sinh lòng tham rồi cuỗm tiền chạy mất thì sao?
Ba triệu tệ với ông ta mà nói quả thật chẳng đáng là bao, nhưng Mục Hán cũng chẳng phải loại người ném tiền qua cửa sổ. Nếu ông ta không muốn thì người khác đừng hòng lấy của ông ta một xu. Nhưng để bản thân hay Vương Hưng Nghiệp quay lại cầm tờ ngân phiếu đó về thì Mục Hán tự thấy là mình không làm được. Ông ta cho rằng bản thân là người có thân phận, có thể diện.
Nghĩ đến đây, Mục Hán nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi móc từ trong túi tấm danh thiếp mà Lý Hương Quân lúc trước đưa cho ông ta để gọi theo số điện thoại trên đó.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu
dây bên kia vọng lại một giọng nói trong trẻo của con gái.
“Xin chào, đây là văn phòng luật Quân Thành.”
Hử? Sao mà giọng nói không giống? Mục Hán thầm nghi hoặc.
Ông ta từng nói chuyện vài câu với Lý Hương Quân, ông ta tự cho rằng trí nhớ của mình rất tốt, đây tuyệt đối không phải giọng nói của Lý Hương Quân.
“Tôi tìm Chủ nhiệm Lý, xin hỏi cô là?” Mục Hán khách sáo hỏi.
“Tôi là trợ lý của cô ấy, sáng nay Chủ nhiệm Lý đi gấp nên để quên điện thoại ở văn phòng. Xin hỏi ngài tìm cô ấy có chuyện gì? Nếu có thể thì ngài cứ nói với tôi, tôi sẽ thay ngài truyền đạt lại với cô ấy.” Giọng nữ trong trẻo trong điện thoại nói.
Mục Hán lại cười khẩy một tiếng, sao mà ông ta không hiểu cái mánh khoé này. Cái gì mà để quên điện thoại ở công ty cơ chứ, cái điện thoại này chắc chắn là để ở chỗ trợ lý, Lý Hương Quân chẳng bao giờ đem theo cái điện thoại này cả, làm gì có chuyện ông ta không biết? Phần lớn điện thoại nghiệp vụ ông ta đều để số của thư ký trợ lý hoặc Vương Hưng Nghiệp, cơ bản là chẳng có mấy người biết được số điện thoại cá nhân của ông ta. Xem ra người ta chẳng coi ông ta ra gì!
Trong lòng Mục Hán dấy lên một cơn thịnh nộ, nhưng ông ta chẳng ngốc tới mức thể hiện ra. Chuyện cần làm thì vẫn phải làm, cần cười thì vẫn cứ phải nhăn nhở.
Ông ta cố gắng dùng ngữ khí bình thường nhất nói: “Tôi vừa tới quý văn phòng tìm Chủ nhiệm Lý, có món đồ tôi muốn đưa cho cô ấy nhưng lễ tân nói là cô ấy đã ra ngoài từ lúc sáng rồi nên tôi để lại ở chỗ lễ tân. Món đồ đó khá quan trọng, tôi định nhắc nhở để cô ấy nhanh chóng đích thân lấy về.”
Nói tới đây, Mục H án cố tình ngập ngừng một lúc.
Thời gian trợ lý đi theo Lý Hương Quân cũng chẳng ngắn, kiểu người uỷ thác như thế nào cô cũng gặp rồi, còn có nhiều người hơi một chút là lại lấy chứng cứ quái gở hoặc tài liệu lén lút nhét vào, trong đó cũng không thiếu những đồ vật quan trọng nên khi nghe Mục Hán nói vậy thì trợ lý dĩ nhiên vô cùng xem trọng chuyện này.
“Vâng thưa ngài. Tôi đã hiểu rồi. Bây giờ tôi sẽ qua đó lấy ngay rồi sẽ tự mình bảo quản, sau khi Chủ nhiệm quay về tôi sẽ đích thân đưa cho cô ấy.” Giọng nói trong trẻo trở nên vô cùng trịnh trọng.
“Sau khi Chủ nhiệm Lý tới phiền cô chuyển lời với cô ấy tôi họ Mục, chữ Mục trong Mục Quế Anh, Mục Hán, chữ Hán trong triều Hán.” Mục Hán không yên tâm dặn lại.
“Vâng, nhất định tôi sẽ chuyển lời.” Trợ lý nói.
Thấy mục đích của mình đã đạt được, Mục Hán liền cúp máy. Vương Hưng Nghiệp lúc này đã lái xe tới trước ngã tư, Mục Hán nhanh chóng bước lên vài bước rồi ngồi vào trong xe.