Điệp Viên Kỳ Quái

Trót lọt


trước sau

Lúc này Lý Hương Quân vừa mới bước ra khỏi thư phòng, sau khi ra khỏi cửa, cô liền thở dốc gấp gáp, dáng vẻ như vừa mới thoát nạn. Cô cảm thấy nếu trải qua mấy lần như thế này nữa, mình chắc sẽ có thể giành được tượng vàng Oscar cũng nên.

Dáng vẻ của Lý Hương Quân khiến Tư Hình không khỏi ngạc nhiên, không biết tại sao cô lại căng thẳng tới vậy, làm thế nào có thể qua mắt được ngài Bộ trưởng.

Căn bản không cần phải đoán, vừa nhìn Lý Hương Quân, Tư Hình liền có thể đoán định ngay, Lý Hương Quân vừa rồi chắc chắn đã nói dối ba của mình, nếu không cũng sẽ không phải là dáng vẻ như lúc này.

Lý Hương Quân sau khi bình tĩnh trở lại, mỉm cười với Tư Hình sau đó lại tỏ vẻ nài nỉ, Tư Hình lắc đầu, tỏ thái độ miệt thị.

Tư Hình đang cười nhạo cô, ý là không có lợi ích, tuyệt đối không giữ bí mật.

Lý Hương Quân tức giận, cô nghiến răng nhìn Tư Hình, sau đó lại giơ tay vung qua lại trước mắt Tư Hình, Tư Hình vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường.

Lý Hương Quân không biết phải làm sao, chỉ lại giả vờ đáng thương, nói với Tư Hình bằng giọng nói rất khẽ: “Vây cá Tây Thất Lầu!”

Tây Thất Lầu là nhà hàng món Đàm Gia ở Kinh Thành, yến sào, bào ngư, vây cá, hải sâm ngon nhất thiên hạ.

Tư Hình gật đầu dứt khoát, lộ thần sắc mong đợi.

Bây giờ tới lượt Lý Hương Quân khinh miệt, lặng lẽ làm mặt hề về phía Tư Hình, sau đó đi vào bếp.

Dì trong bếp đang bỏ dược liệu và đồ bổ vào trong nồi gốm đen, đặt nồi gốm lên bếp ga để đun.

“Ba con lại gạt con!” Lý Hương Quân bĩu môi, làm nũng trước mặt dì, “Dì cũng cùng ba gạt con.”

Dì mỉm cười hiền từ nhìn Lý Hương Quân: “Ba con chắc là có việc tìm con, lại sợ con không tới vì thế mới bảo dì nói dối giúp!”

“Dì, trước đây dì đâu có như vậy!” Lý Hương Quân bất mãn lẩm bẩm một câu.

“Con gái ngốc, ông ấy là ba con, làm việc gì đi nữa chắc chắn cũng là vì con.” Dì nói xong lại liếc mắt nhìn ra khỏi phòng bếp, Tư Hình vẫn đứng như cây cột ở trước cửa thư phòng, tới vị trí cũng không hề xê dịch.

Trong tứ hợp việc chắc chắn không có người khác vào, dì đóng cửa phòng bếp lại, nhìn Lý Hương Quân hỏi, “Nói cho dì nghe xem nào, học sinh đó là sao vậy?”

Sau khi nghe câu hỏi này, Lý Hương Quân lập tức đỏ mặt, cô không ngờ rằng ba mình lại nói chuyện này cho dì biết, mặc dù đã nhiều năm qua đi, cô vẫn gọi là dì, không sửa thành gọi mẹ, nhưng từ khi mẹ cô qua đời, cô đã xem dì là mẹ ruột của mình, càng về sau này càng hiểu được dì đối xử với mình tốt tới nhường nào, vì cô, dì thậm chí không sinh con, vì thế khi dì hỏi tới việc này, mặc dù cô có chút hoảng hốt, mặc dù không biết phải làm sao, nhưng cô không hề sợ hãi nhưng khi đối mặt với ba mình. Lý Tứ Hải khi cần thiết chắc chắn sẽ dùng một số biện pháp để ép mình nghe theo, hoặc là sẽ đối phó với Tống Triều Dương, vì thế Lý Hương Quân mới lo lắng, mới sợ hãi, nhưng dì không như vậy, từ trước tới giờ chỉ khuyên giải, nói lí lẽ, không khác nào mẹ ruột đối xử với con gái.

“Ba con cứ làm to chuyện, đã bảo ba không được nói với dì rồi!” Lý Hương Quân có chút tức bực Lý Tứ Hải.

“Nói linh tinh gì vậy!” Dì lườm Lý Hương Quân một cái, “Việc lớn như vậy không nói với dì thì nói với ai? Con còn định giấu nữa sao?”

Nói xong, dì lại thở dài, “Trước đây đã dẫn con đi xem mặt bao nhiêu lần, con không hài lòng ai cả, bây giờ con đã sắp ba mươi, dì lo lắng tới mức cả đêm mất ngủ, thấy con cuối cùng cũng đã hiểu chuyện, dì vốn dĩ nên toàn lực ủng hộ, nên vui mừng mới đúng, nhưng việc này thực sự không thích hợp.” Dì có phần bất lực nói với lý Hương Quân.

“Dì, ba con nói gì với dì vậy?” Lý Hương Quân có chút hốt hoảng hỏi, dì là em gái ruột của Tống Trường Sinh, Tống Triều Dương là cháu của dì, nếu như vậy, Tống Triều Dương trở thành cháu họ mình, bất luận thế nào đi nữa dì cũng không thể đồng ý.

“Còn nói gì được nữa?” Dì không hiểu nói, “Lẽ nào ba con không nên nói với dì? Con có từng nghĩ rằng, giữa con và cậu ta hơn kém nhau bảy tám tuổi, cậu ta còn là một đứa trẻ, hiểu gì được chứ? Nếu như không thành, con có từng nghĩ tới cảm nhận của mình lúc đó hay không?”

Nghe tới đây, trong lòng Lý Hương Quân liền thầm thở phào, xem ra ba mình vẫn chưa nói sự thật quan trọng nhất với dì, nói chung vẫn giữ chút ít thể diện cho mình trước mặt dì, nếu không dì mà nói ra những từ như loạn luân, mình thực sự không còn mặt mũi nào.

“Dì cho rằng con vẫn nên thận trọng một chút thì hơn!” Dì lại tiếp tục khuyên nhủ, “Một chàng trai mới mười mấy tuổi, là lứa tuổi tâm tư bất định nhất, có mới nới cũ, cái gì cũng muốn thử, người ta muốn cái mới mẻ, con nói xem tới khi đó con phải làm
sao?”

Lý Hương Quân căn bản không muốn cùng dì thảo luận vấn đề này, cô sợ nói càng nhiều sẽ càng sai, tới khi đó để lộ ra sơ hở gì thì Tống Triều Dương sẽ có hậu quả rất thê thảm. Nói không chừng tới khi đó dì sẽ bảo ba đưa Tống Triều Dương ra nước ngoài cũng nên.

“Dì yên tâm đi, ba đã nói với con rồi, con biết mình nên làm gì!” Lý Hương Quân dứt khoát bảo đảm.

“Thật chứ?” Dì bán tín bán nghi hỏi lại một câu, dì nuôi Lý Hương Quân lớn tới từng này, sao có thể không hiểu tính cách của cô, Lý Hương Quân biết nghe lời như vậy từ khi nào? Nếu như thực sự nghe lời Lý Tứ Hải và bà thì lúc này bà đã có thể bế cháu được rồi, đâu cần phải lo lắng cho việc chung thân đại sự của Lý Hương Quân như bây giờ.

“Thật mà dì!” Lý Hương Quân ưỡn ngực nói.

“Vậy mai kia dì sẽ bố trí cho con nhé?” Dì ngờ vực nhìn Lý Hương Quân nói.

“Không cần đâu dì!” Lý Hương Quân nhăn nhó, “Những người dì giới thiệu cho con, không phải công tử con nhà này thì là thiếu gia con nhà kia, nếu không thì là nhân tài trẻ tuổi, người thành công trong sự nghiệp… bề ngoài nhìn đường hoàng, tuấn tú, ai mà biết sau lưng từng làm ra những việc xấu xa gì, nghĩ thôi cũng thấy ghét!”

“Được thôi!” Dì khẳng định một câu, dì quyết định thay đổi chiến lực, thuận theo ý Lý Hương Quân, “Vậy lần này chúng ta không chọn những người có gia thế nữa, chọ người xuất thân bình thường, chỉ cần nhân phẩm tốt, những thứ khác có thể bỏ qua.” Dì nhìn vào mắt Lý Hương Quân, nghiêm túc nói.

Lý Hương Quân ngây người, thái độ hiện giờ của dì rõ ràng là đang nghi ngờ lời hứa hẹn của cô vừa rồi, nhưng cô vốn dĩ thông minh, suy nghĩ nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã nghĩ ra cách: “Được thôi, dì hãy sắp xếp thời gian đi.”

“Vậy dì sắp xếp thật đấy nhé, tới khi đó đừng tìm lý do không tới.” Dì ngờ vực nói.

“Dì yên tâm đi, chỉ cần con có thời gian con nhất định sẽ đi.” Lý Hương Quân vỗ ngực nói.

Lý Hương Quân quyết định dùng kế hoãn binh, tạm thời để dì yên tâm, không để dì đi truy cứu sự việc giữa cô và Tống Triều Dương nữa, việc Lý Hương Quân sợ nhất lúc này là để dì biết được mối quan hệ của Tống Trường Sinh và Tống Triều Dương, thực sự tới lúc đó, dì chắc chắn sẽ trông chừng cô nghiêm ngặt hai tư trên hai tư.

Nhưng cô càng đồng ý nhanh như vậy dì càng không tin cô, trong mắt dì, Lý Hương Quân là người rất cứng đầu, nếu như cô không thực sự đồng ý việc này, sẽ có vô số cách để phá hoại, trước đây không phải chưa từng xuất hiện tình trạng như vậy, bị mình nói cho phát chán, bị mình ép gắt gao quá, Lý Hương Quân thực sự hết cách mới đi gặp mặt vài lần, nhưng sau khi gặp mặt, Lý Hương Quân liền giở đủ trò, thậm chí sử dụng cả việc đe dọa và uy hiếp, khiến dì rất khó xử trước mặt người trung gian giới thiệu. Sau một vài lần, chỉ cần nghe nói giới thiệu đối tượng cho Lý Hương Quân, bạn bè dì đều tránh né hết, coi Lý Hương Quân như hồng thủy mãnh thú.

“Con nghĩ cho kỹ!” Dì nhìn Lý Hương Quân cảnh cáo, “Lần này nếu như con lại giở trò gì nữa, dì sẽ bảo ba con xử lý!”

Hiện giờ dì đã biết cách, biết rằng trong việc này, Lý Hương Quân vẫn sợ Lý Tứ Hải.

Thái độ của dì rất nghiêm túc, và Lý Hương Quân sợ nhất là để ba mình xử lý việc này, vừa nghe dì nói ra suy nghĩ như vậy, mọi tâm tư, mánh lới đều bị vứt bỏ, cô ôm chặt lấy cánh tay dì, giọng nài nỉ nói: “Dì, dì yên tâm! Lần này con tuyệt đối sẽ không làm bừa, thành tâm thành ý cùng dì đi xem mặt, nếu thực sự không được con cũng sẽ nói thật, không gây rắc rối cho dì!”

“Cái gì mà rắc rối không rắc rối, con gái ngốc!” Dì trách móc một câu, nhìn thái độ của Lý Hương Quân như vậy, dì mới tin tưởng đôi chút, tâm tư cũng trở nên thoải mái hơn: “Được rồi, quyết định vậy đi. Dì cũng biết con có nhiều việc, rất bận, đợi hẹn xong đối phương dì sẽ gọi điện cho con. Hôm nào con rảnh thì chúng ta gặp mặt hôm đấy!”

Nói tới đây, dì liền chuyển giọng, không yên tâm hỏi: “Đừng cố tình tìm lý do kéo dài!”

Lý Hương Quân mở tròn mắt, ra sức gật đầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện