Điệp Viên Kỳ Quái

Kiên trì


trước sau

Tống Triều Dương há miệng muốn thét lớn lên nhưng cậu cảm thấy cổ họng mình giống như bị nhét một cục bông, không phát ra tiếng.

Tống Triều Dương ra sức lấy răng cắn lưỡi, đầu lưỡi chỉ hơi đau nhói một lát, Tống Triều Dương phát hiện, cảm giác đau cũng dần dần biến mất.

Điện thoại vẫn đang tiếp tục đổ chuông, nhưng Tống Triều Dương không có sức để liếc nhìn.

Gọi liền hai cuộc, Tống Triều Dương vẫn không nghe máy. Hứa Tất Thành nhíu mày, lại gọi vào số điện thoại mà Lý Tương Tư vừa gọi.

“Alo…” Anh chàng trẻ tuổi cho Lý Tương Tư mượn điện thoại nói một tiếng.

“Chào cậu, cô bé vừa mượn điện thoại của cậu đâu rồi?” Hứa Tất Thành khách sáo hỏi một câu.

“Đi từ lâu rồi, đồ thần kinh…” Anh chàng trẻ tuổi chửi một câu sau đó ngắt máy, không sàm sỡ được, anh ta đương nhiên không muốn phí lời với một người đàn ông.

Điện thoại của Lý Tương Tư bị cướp, điện thoại của Tống Triều Dương lại không gọi được.

“Không xảy ra chuyện gì chứ?” Bệnh nghề nghiệp của Hứa Tất Thành lại tái phát, trong lòng anh có phần bất an, sau đó đứng dậy, cầm lấy điện thoại, muốn đi kiểm tra thử.

Chui vào trong xe Iveco xong, chưa tới năm phút, Thú Y thay đổi hoàn toàn diện mạo lại bước vào, đầm công chúa bó eo càng làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Thú Y.

Chân đi một đôi giày da màu trắng đế bằng. Cột tóc đuôi ngựa đơn giản, gương mặt baby, tai và cổ không hề đeo bất cứ món đồ trang sức nào, ngũ quan tinh tế trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản và rạng ngời, rất trẻ trung năng động, thể hiện rõ rệt hình tượng của một thiếu nữ trẻ tuổi, tới khi nhân viên phục vụ nhìn thấy cô cũng phải ngẩn ngơ.

“Chào quý cô!”

Nhìn thấy Thú Y xinh đẹp rạng ngời, ánh mắt nhân viên phục vụ phụ trách đón khách lập tức vụt sáng.

“Cho hỏi anh Tống ngồi ở vị trí nào?” Thú Y hỏi một cách vô cùng tự nhiên.

“Chỗ anh Tống đặt?”

Nhân viên phục vụ lật thẻ đặt bàn trên tay, sau đó nói với Thú Y: “Anh Tống đang đợi cô ở chỗ này!”

Nhân viên phục vụ vốn định dẫn Thú Y tới chỗ của Tống Triều Dương ngồi, nhưng Thú Y khẽ xua tay, nói: “Không cần đâu, anh nói cho tôi số bàn là được rồi. Tôi tự đi qua đó!”

“Được thôi!”

Nhân viên phục vụ chỉ hướng cho Thú Y, “Anh Tống ngồi ở bàn 23.”

Thú Y gật đầu, rời khỏi chỗ của nhân viên đón khách, tới quầy bar.

“Chào quý cô, cho hỏi quý cô cần gì?” Người pha chế ở quầy bar nho nhã mỉm cười nhìn Thú Y.

“Cho hai ly whisky, loại thường là được!” Thú Y nói.

“Vâng thưa quý cô!” Người pha chế rót hai ly rượu đặt lên quầy bar, “Có cần đưa tới tận nơi cho cô không?”

“Không cần, tôi tự mang qua!” Thú Y từ chối ý tốt của người pha chế, rồi lại lấy ra một xấp tiền, khẽ đặt lên quầy bar, “phí của bàn số 23, tiền thừa không cần trả lại, đừng để ai tìm được chúng tôi!”

Thú Y trịnh trọng căn dặn.

“Cô yên tâm, không đâu!” Người quản lý nhà hàng đứng trong quầy bar bảo đảm.

Thú Y gật đầu, mỗi tay cầm một ly rượu, bước về phía bàn số 23.

Đợi tới khi Thú Y bước tới trước mặt Tống Triều Dương thì kinh ngạc phát hiện ra rằng Tống Triều Dương vẫn chưa hôn mê, mà giống như đang ngủ gật, há to miệng, thở gấp!

Ý chí mạnh tới vậy sao?

Thú Y có chút kinh ngạc, cô ta đặt chén rượu trong tay xuống bàn, sau đó mở tròn mắt nhìn Tống Triều Dương vẫn đang gắng gượng đấu tranh.

Tống Triều Dương người mềm nhũn dựa vào sô pha, há miệng thở hồng hộc. Cậu cố gắng mở mắt, lờ mờ liếc nhìn cô gái ngồi đối diện với mình.

Thấp thoáng có thể nhìn thấy được người này mặc một chiếc váy, buộc tóc đuôi ngựa, muốn nhìn rõ mặt nhưng trước mắt chỉ là hình ảnh mơ màng.

Tống Triều Dương bất ngờ mất hết sức lực ngã ngửa ra sau, nhắm chặt mắt lại.

Tính toán thời gian, tác dụng của thuốc chắc đã phát tác.

Thú Y rất có lòng tin vào tay nghề của mình, cô ta dám bảo đảm rằng,
cho dù là một con voi, nếu như bị trúng thuốc do cô ta điều chế, từ khi tỉnh táo tới lúc hôn mê cũng chỉ là việc trong vòng chín mười phút. Nhưng biểu hiện của Tống Triều Dương khiến cô ta rất ngạc nhiên, rõ ràng tận mắt nhìn thấy cậu ta uống nước trong cốc có phun thuốc mê, thời gian cũng đã đủ rồi nhưng cậu ta vẫn có ý thức!

Từ góc độ của cô ta có thể thấy được Tống Triều Dương chắc đã hoàn toàn hôn mê, vì ghé quá sát nên Thú Y không hề phát hiện ra gân xanh nổi cộm trên mu bàn tay của Tống Triều Dương. Mười ngón tay bấu chặt vào sô pha, giống như muốn móc ra mười lỗ trên sô pha.

“Cảm giác thế nào?” Thú Y đứng dậy, cúi người xuống, ghé sát trước mặt Tống Triều Dương, hạ thấp giọng hỏi.

Tống Triều Dương không trả lời, không hề nhúc nhích.

Thú Y lại tiến sát lên một chút, tiếp tục hỏi: “Cậu sao vậy?”

Tống Triều Dương dùng hết sức lực toàn thân, bất ngờ mở mắt, cậu cố gắng giữ một chút tỉnh táo chính là muốn mở mắt nhìn xem cô gái trước mặt này là ai!

Hình ảnh đập vào mắt Tống Triều Dương giống như phim chụp bằng máy ảnh cũ được mang ra phơi, có mặt mấy người xếp chồng lên nhau, căn bản không phân biệt ra được hình ảnh gốc.

Nhưng cho dù là vậy, Tống Triều Dương vẫn có thể nhận ra được đường cong đầy đặn của gương mặt trước mắt. Nếu như ngũ quan không quá xấu, đối phương chắc rất xinh đẹp.

“A!”

Thấy Tống Triều Dương mở mắt trợn trừng như mắt trâu, ngập tràn tia máu, Thú Y cảm thấy giống như nhìn thấy một người đã chết sống lại, hơi giật mình kinh hãi, kêu lên một tiếng theo phản xạ.

Sau khi nghe thấy tiếng kêu của Thú Y, trong lòng Tống Triều Dương giống như lóe lên một tia sét, vì cậu cảm thấy giọng nói này khá quen thuộc.

Rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu? Tống Triều Dương dùng ý thức còn sót lại để cố gắng nhớ lại, nhưng cậu không có thời gian.

Tác dụng của thuốc trong người đã bắt đầu phát tác, cậu phát hiện ra ý thức của mình càng lúc càng chùng xuống, dần dần mất đi tri giác.

Số lần Thú Y chuốc thuốc người khác đã không biết rõ là bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ cô tay gặp ai như Tống Triều Dương, rõ ràng đã hôn mê nhưng vẫn tỉnh lại.

“Sao vậy?” Nghe thấy tiếng kêu của Thú Y, Đầu Trọc giám sát trong xe liền hỏi một câu.

“Không sao rồi!” Thú Y nhìn thấy Tống Triều Dương lại nhắm chặt mắt lại. Liền không gõ tai nghe gửi ám hiệu nữa, mà trực tiếp trả lời.

“Không sao thì tốt!” Đầu Trọc thở phào một hơi.

Hắn ta vẫn còn ghi nhớ rất rõ thân thủ lợi hại của Tống Triều Dương, vừa rồi Thú Y kêu lên một tiếng, hắn còn tưởng rằng Tống Triều Dương chưa bị hôn mê, mà chỉ giả vờ hôn mê, đánh lén Thú Y.

Tống Triều Dương cố gắng mở mắt, sau khi nhìn thấy Thú Y liền nhắm chặt mắt lại, sau đó dựa đầu vào lưng sô pha.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện