"Tương Tư, cháu có ở trong đó không?” Hứa Tất Thành hét lên rồi lại nói tiếp: “Cháu nói thân phận của cậu với cảnh sát ở trong đó để họ cho cậu vào.”
Quả đúng như suy đoán của Hứa Tất Thành, cảnh sát trưởng cùng ba người khác bảo vệ Lý Tương Tư ở sau lưng, hai người còn lại trông chừng ba nhân viên của tiệm bánh không để họ phát ra tiếng động.
“Là cậu của cháu!” Nghe thấy tiếng của Hứa Tất Thành, Lý Tương Tư cảm thấy vui sướng.
“Không vội!” Cảnh sát trưởng ấn vai của Lý Tương Tư xuống: “Có khả năng là kẻ xấu giả mạo.”
“Không thể nào!” Lý Tương Tư giải thích: “Cậu của cháu là nhân viên đặc biệt của ban ngành an ninh quốc gia!”
Cảnh sát dẫn đầu hơi do dự, tuy ông không phải gián điệp đặc công nhưng cùng từng tiếp xúc và có nghe nói tới những vụ án tương tự, đặc công muốn nguỵ trang thành một người nào đó không phải chuyện gì quá khó.
Vừa dứt lời, điện thoại của cảnh sát trưởng liền reo lên, màn hình hiển thị điện thoại của lãnh đạo thành phố, cảnh sát trưởng lập tức nghe máy.
“Tôi là XXX”, người ở đâu dây bên kia thông báo về chức vụ của mình trước, cảnh sát trưởng nhận điện thoại liền sốc lại tinh thần.
“Đồng chí của ban ngành có liên quan đã tới, bây giờ toàn bộ các anh nghe theo sự chỉ huy của anh ta, nhất định phải phục tùng không điều kiện!” Lãnh đạo cấp trên ra chỉ lệnh.
“Rõ!” Cảnh sát trưởng đáp. Sau khi ngắt điện thoại thì anh ta liền bảo một trong những cảnh sát còn lại mở cửa chống trộm.
Kể cả như vậy thì cảnh sát trưởng vẫn không hề lơ là mà phòng bị vẫn vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi Hứa Tất Thành bước vào tiệm bánh gato, anh nhìn thấy năm sáu viên cảnh sát đang đứng thành vòng tròn bao quanh Lý Tương Tư ở giữa, nòng súng chĩa ra ngoài, ai nấy đều căng thẳng như đang đối đầu với địch vậy.
“Cậu ơi.” Lý Tương Tư hét lên một tiếng, cô nhìn thấy Hứa Tất Thành khom lưng tập tễnh bước vào thông qua khe hở giữa vai của hai người cảnh sát. Hứa Tất Thành cuối cùng đã xác nhận được là Lý Tương Tư vẫn an toàn, lồng ngực căng cứng như dây đàn của anh lập tức giãn ra, anh ngồi phịch xuống cái ghế được để ở cạnh cửa. Cả người anh mềm nhũn ra như sợi bún, tựa như đã bị rút hết gân cốt vậy.
“Đóng cửa lại!” Hứa Tất Thành khản cả giọng hét lên với lái xe. Cảnh tượng bên trong tiệm bánh gato quá nhạy cảm, Hứa Tất Thành không muốn để người dân ở bên ngoài trông thấy.
Cảnh sát trưởng nhận lấy hai thẻ ngành mà người lái xe đưa ra, anh ta xem kỹ một lượt rồi trả lại cho lái xe. Sau đó anh ta bước tới chỗ Hứa Tất Thành đang mềm nhũn trên ghế sô pha rồi hành lễ:
“Chào lãnh đạo, tôi là Triệu Duy Tân, cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát đường Dân Chủ. Báo cáo, xin hãy cho chỉ thị!”
“Cảm ơn… cảm ơn…” Hứa Tất Thành chống tay xuống ghế rồi được người lái xe dìu đứng dậy, anh hành lễ lại rồi nói: “Bảo các đồng chí thả lỏng đi, sự việc có lẽ không nghiêm trọng lắm đâu!”
“Rời khỏi đây cái đã!” Hứa Tất Thành nói với cảnh sát trưởng Triệu Duy Dân: “Xe của chúng tôi bị kẹt trên đường, làm phiền cảnh sát trưởng Triệu điều phối cho một chiếc tới đây!”
“Không vấn đề gì!” Cảnh sát trưởng Triệu đáp. Anh sợ đường truyền tin của cảnh sát bị nghe lén nên gọi bằng điện thoại cá nhân.
Cảnh sát chắc cũng phải vài phút nữa mới tới, Hứa Tất Thành muốn tìm hiểu tình hình trước. Anh vẫy vẫy tay bảo Lý Tương Tư bước tới chỗ mình.
Nhìn Hứa Tất Thành mệt như chó chết, Lý Tương Tư ngân ngấn nước mắt.
“Cậu ơi….” Lý Tương Tư nức nở gọi.
“Bây giờ không phải lúc cảm động đâu, cháu kể kỹ lại một lượt quá trình vụ việc cho cậu nghe xem!” Hứa Tất Thành nói nghiêm túc.
Lý Tương Tư hít một hơi thật sâu rồi thuật lại một lượt toàn bộ sự việc sau khi cô ra khỏi cổng trường.
Hứa Tất Thành vừa nghe vừa dùng điện thoại vệ tinh ra chỉ lệnh.
Anh bảo cấp dưới lấy tất cả camera xung quanh ven đường để xem có tìm được đoạn băng ghi hình về gã đàn ông lùn đô con cướp điện thoại của Lý Tương Tư hay không.
“Hử?” Nghe Lý Tương Tư nói xong, nghi vấn trong lòng Hứa Tất Thành lại càng nhiều hơn.
Sao mà cảm giác như là dụng ý của người này không chỉ dừng lại ở việc trêu
ghẹo Lý Tương Tư vậy.
“Lãnh đạo, xe tới rồi!” Cảnh sát trưởng Triệu bước tới nói.
“Đi cái đã!” Hứa Tất Thành nói.
Hứa Tất Thành chỉ để cho cảnh sát trưởng Triệu và một cảnh sát già dặn khác lên xe, những cảnh sát còn lại ở lại xử lý ổn thoả mọi chuyện.
Lý Tương Tư được đưa thẳng tới viện điều trị quân khu. Khi cô và Hứa Tất Thành đến đó thì thấy Hứa Chỉ Lan cũng ở đây.
“Con gái à, con không sao chứ!” Tuy bố chồng không nói với bà đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hứa Chỉ Lan qua việc quan sát sắc mặt của Lý Tam Giang cũng đoán được là sự việc có liên quan tới Lý Tương Tư.
“Con không sao!” Lý Tương Tư chu môi nói.
Trên đường đi về, Lý Tương Tư đòi tới nhà Tống Triều Dương không chỉ một lần nhưng đều bị Hứa Tất Thành từ chối kịch liệt.
“Không sao là tốt!” Hứa Chỉ Lan ôm Lý Tương Tư vào lòng.
Để hai mẹ con họ ở đây, Lý Tam Giang và Hứa Tất Thành đi tới phòng làm việc tạm thời của Lý Tam Giang ở chỗ này. Chưa làm rõ ngọn nguồn sự việc thì Lý Tam Giang không dám để Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư quay về.
“Cậu cho rằng mục đích của kẻ này là gì?” Về tới văn phòng, Lý Tam Giang đi thẳng vào vấn đề luôn.
Những cái mà Hứa Tất Thành nắm được thì Lý Tam Giang lại càng rõ hơn. Toàn bộ camera ở xung quanh trường học có hình ảnh của Lạc Đà đều đã được lấy ra. Có thể thấy rất rõ là Lạc Đà cố tình nhắm vào mục tiêu là Lý Tương Tư.
“Cho tới lúc này tôi vẫn không hiểu!” Hứa Tất Thành thật thà nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Ở trong chuyện này có quá nhiều nghi vấn, chỉ dựa vào suy đoán thì không cách nào suy luận ra được. Cách hữu dụng nhất chính là tìm ra được Lạc Đà, chắc chắn sẽ moi được toàn bộ thông tin từ miệng của hắn. Nhưng kẻ này trêu ghẹo Lý Tương Tư xong thì cứ như là bốc hơi vậy, hắn không hề xuất hiện ở camera khu vực lân cận. Nếu kẻ này muốn bắt cóc Lý Tương Tư thì có rất nhiều cơ hội.
Từ trước tới nay, Lý Tam Giang không hề áp dụng bất kỳ biện pháp bảo vệ đặc biệt nào với Lý Tương Tư hay Hứa Chỉ Lan, trước giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu có tổ chức đặc biệt nào muốn ra tay thì kỳ thực tỷ lệ thành công là rất lớn. Nhưng kẻ này lại chẳng làm như vậy, mọi hành động của hắn tựa như là cố ý đùa ác mà thôi.
Lý Tam Giang xem kỹ hai lần đoạn băng ghi hình, ông liên hệ hành vi cổ quái của Lạc Đà trong cả hai lần lại với nhau rồi nhắm mắt lại, chậm rãi dựa vào thành ghế. Ông trầm tư suy nghĩ vài giây rồi bỗng nhiên mở mắt ra nói với Hứa Tất Thành: “Hình như kẻ này cố tình kéo dài thời gian.”
Trải qua vô số lần mưa bom bão đạn, bị phục kích cả trong tối lẫn ngoài sáng, có thể sống sót được và kiên trì đi tới vị trí này thì chắc chắn là Lý Tam Giang phải có cái hơn người. Ông vừa đoán đã ra luôn ý đồ của Lạc Đà.
“Kéo dài thời gian? Vì sao chứ?” Hứa Tất Thành vô thức hỏi nhưng anh ta đột nhiên phản ứng lại rồi buột mồm nói: “Tống Triều Dương.” Mục đích của gã đàn ông lùn đô con này chỉ là kéo dài thời gian, hơn nữa mục tiêu cuối cùng của hắn không phải Lý Tương Tư, vậy hắn định làm gì? Rất dễ dàng có thể suy luận ra được.
“Bảo người đi điều tra xem!” Lý Tam Giang nói với Bạch Ngọc Hổ đứng đằng sau mình.