Điệp Viên Kỳ Quái

Thú y (2)


trước sau

Có lúc thậm chí Mục Hán còn nghi ngờ rằng liệu có phải chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy khuôn mặt thật của Thú Y hay không. Lần nào Thú Y xuất hiện trước mặt bọn họ cũng là một khuôn mặt khác nhau, quả thực bọn họ không thể phân biệt được rốt cuộc khuôn mặt nào mới là khuôn mặt thực sự của Thú Y.

Thực ra những mặt hàng cao cấp mà Mục Hán và Đầu Trọc bất luận bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được, như cái mặt na da silicon này, đều là Thú Y cung cấp cho họ.

Thú Y đóng nắp bơm kim tiêm lại rồi đưa cho Mục Hán, cô kiên nhẫn giải thích: “Anh đừng khinh thường, nó chỉ có vài giọt thôi nhưng hiệu quả rõ rệt lắm đấy. Kẻ nào bị tiêm phải loại dịch thuốc này, đến khi thuốc phát huy tác dụng trong cơ thể thì cảm giác đau đớn sẽ tăng lên mười lần. Anh dùng ngón tay khẽ chạm nhẹ vào hắn cũng đủ để khiến hắn cảm giác như một con dao đang khoét thủng một lỗ trên cơ thể.”

“Lợi hại như vậy cơ à.” Mục Hán nheo mắt nói. Mục Hán tự cho rằng bản thân mình cũng thuộc dạng am hiểu nhưng ông ta chưa bao giờ nghe nói đến thứ như thế này.

“Quê một cục.” Thú Y bán tín bán nghi nhìn Mục Hán rồi lại nhìn Đầu Trọc đang núp đằng sau vểnh tai lên nghe, trong lòng thầm chửi một tiếng.

Nhưng Mục Hán đã nói rõ rồi, nếu có hiệu quả, tất cả những gì Thú Y sử dụng trên người Tống Triều Dương, ông ta đều sẽ thêm tiền. Vì không muốn để giao dịch sắp thành công tan thành bong bóng, Thú Y không thể không kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa: “Tác dụng của cái này tương đương với thuốc gây tê. Thuốc gây tê có thể khiến người ta giảm nhẹ đau đớn, có thể khiến phản ứng của con người trở nên trì trệ, nhưng thuốc này lại khiến cảm giác của con người càng thêm mẫn cảm. Nói trắng ra thì nó cũng giống như thuốc kích thích ấy, giống như là người chơi ma tuý, sẽ cảm thấy vô cùng cuồng nhiệt ở một phương diện nào đó, nhưng tác dụng của nó thì lại khiến cảm giác đau đớn tăng lên gấp bội.”

“Có tác dụng hay không thì thử cái biết ngay.” Đầu Trọc núp đằng xa hét lên.

“Được, anh làm đi.” Mục Hán vứt cái bơm kim tiêm vào người Đầu Trọc. Đầu Trọc luống cuống đỡ lấy rồi ôm trong lòng bàn tay, tựa như đang nâng một quả bom vậy.

“Thứ này nhỏ vào da không sao chứ? Nếu không cẩn thận bị dây vào một chút thì sẽ có hậu quả như nào?” Đầu Trọc dè dặt hỏi.

“Chưa thử bao giờ, tôi cũng chẳng biết.” Thú Y nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Thế thì thôi.” Đầu Trọc lắc đầu nguầy nguậy nói.

“Nhìn cái bộ dạng vô dụng của anh kìa.” Thú Y liếc xéo mắng.

“Dọa anh chết khiếp à?” Thú Y trợn mắt nhìn Đầu Trọc rồi lấy một đôi găng tay cao su từ thùng dụng cụ vứt ra.

Đầu Trọc há há mồm, vốn dĩ hắn ra còn định tranh biện vài câu nhưng khi trông thấy sắc mặt của Mục Hán càng lúc càng tệ, ông ta tựa như sắp mắng chửi điên loạn tới nơi rồi thì Đầu Trọc liền tức tốc nhặt đôi găng tay lên. Hắn ta đeo vào, tay siết chặt bơm kim tiêm bước vào trong. Trước khi mở cửa còn quay đầu lại hét lên với Thú Y: “Nếu tôi không cẩn thận cũng bị trúng độc thì nhất định phải cho tôi thuốc giải đấy nhé.”

Nói xong câu này, hắn ta nhanh như khỉ lủi luôn vào căn phòng giam giữ Tống Triều Dương. Bởi Mục Hán đã tức giận tới mức bắt đầu chuyển hoá thành hành động, dường như ông ta đang muốn dùng cái thứ gì đó ở trên bàn tiện tay đập hắn một cái.

“Các người lại định làm gì nữa?” Tuy bước chân của Đầu Trọc rất nhẹ nhưng năng lực cảm nhận của Tống Triều Dương mạnh hơn hẳn người bình thường, ngay lập tức cậu có thể nghe ra được động tĩnh có người bước vào.

“Hê hê hê.” Mục Hán đóng cửa lại xong liền bật cười mấy tiếng bỉ ổi. Nhưng giọng nói thông qua máy đổi giọng thì trở nên đều đều không chút cảm xúc, người khác nghe thấy cảm giác vô cùng quái đản.

“Tiểu tử à, cái hay đến rồi đây.” Đầu Trọc lại cười một tiếng rồi thận trọng lấy bơm kim tiêm ra, hắn bỏ cái nắp đi rồi dùng hai ngón tay ấn vào phần đuôi cắm phập vào người Tống Triều Dương. Do hắn sợ Tống Triều Dương phản kháng nên tốc độ rất nhanh. Hắn dùng không tới một giây cắm kim tiêm vào đùi của Tống Triều Dương để đẩy dịch thuốc trong ống
bơm vào trong cơ thể cậu.

Tống Triều Dương bỗng nhiên cảm thấy nhói một cái ở đùi, tựa như là bị muỗi cắn vậy, sau đó thì chẳng còn chút cảm giác nào nữa. Cậu lập tức đoán ngay ra được là đối phương đã tiêm vào mình.

“Cái gì vậy?” Tống Triều Dương cảm thấy có chút hốt hoảng trong đầu, ngữ khí hơi căng thẳng.

“Tí nữa cậu sẽ biết ngay thôi.” Đầu Trọc hả hê trên nỗi đau khổ của người khác bật cười. Hắn thận trọng cất ống bơm đi rồi bước ra bên ngoài. Vừa đóng cửa, Đầu Trọc liền vứt luôn ống bơm từ trong tay sang cho Thú Y, hắn thật sự sợ rằng dịch thuốc còn sót lại trong ống bơm sẽ dây vào người mình. Trong thâm tâm hắn thực sự sợ hãi thủ đoạn của người như Thú Y.

Thú Y dùng một tay đỡ lấy ống bơm rồi cất luôn vào thùng dụng cụ, sau đó cô ta nói với Mục Hán: “Đợi đấy, mười phút nữa sẽ phát huy tác dụng.”

Tốc độ của đội trưởng Tiết rất nhanh, sau khi nhận được điện thoại của Cục trưởng Phùng trưởng chi cục, ông chỉ dùng vỏn vẹn hơn mười phút đã có mặt ở toà nhà chi cục.

Hàn huyên đơn giản vài câu xong, đội trưởng Tiết nhận lấy manh mối tình tiết vụ án mà Hứa Tất Thành tổng hợp rồi nhanh chóng giở ra xem.

Ông xem tỉ mỉ vài lượt rồi lại bảo trợ lý của mình đem những vụ án lúc trước có liên quan tới Tống Triều Dương tới phòng họp, bắt đầu tiến hành đối chiếu.

Vài phút sau, đội trưởng Tiết thở hắt ra một tiếng, ông ngẩng đầu lên nói chắc chắn: “Nếu không ngoài suy đoán của tôi thì hai vụ này có lẽ đều do cùng một nhóm người gây ra.”

Nghe thấy câu này, khuôn mặt của tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm ngóng chờ.

Nhưng đội trưởng Tiết lại ngoặt ý: “Nhưng cũng giống với lần trước, manh mối mà đám người này để lại quá ít, nếu chỉ dùng thủ đoạn trinh sát phổ thông của nội bộ cảnh sát thì trong thời gian ngắn khó có thể điều tra ra được manh mối, cũng chẳng thể có đột phá gì lớn.”

“Chẳng phải đã trích ra được khuôn mặt của một nam một nữ đưa Tống Triều Dương đi từ camera của nhà hàng đồ Tây hay sao? Liệu có thể dựa vào manh mối này để điều tra không?” Lý Hương Quân vội vã hỏi.

“Hy vọng không lớn.” Đội trưởng Tiết lắc lắc đầu rồi lại nhìn Hứa Tất Thành nói: “Điều kiện kỹ thuật của ban ngành an ninh tốt hơn chúng tôi rất nhiều, đặc biệt là kỹ thuật nhận diện phần từ tội phạm thông qua dị dung nhưng đến bây giờ họ vẫn chưa có được thông tin gì có ích trong thời gian ngắn cả.”

“Tôi thiết nghĩ muốn điều tra ra được gì sau đó về cơ bản là không thể.” Đội trưởng Tiết lại bổ sung thêm một câu.

Hứa Tất Thành cũng tán đồng gật gật đầu rồi tiếp lời: “Quả thực đúng như lời đội trưởng Tiết nói, hoàn toàn không phải vì kỹ thuật của chúng tôi không tân tiến hay không đạt tiêu chuẩn mà cái chính là kỹ thuật hoá trang dị dung và khả năng nguỵ trang của đám người này vô cùng chuyên nghiệp. Trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay vẫn chưa đạt tới mức nhìn xuyên qua được mặt nạ dị dung để nhận diện được khuôn mặt thực sự của tội phạm.”

“Vậy làm thế nào đây? Cứ đợi không như vậy sao?” Lý Hương Quân đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi Hứa Tất Thành.

“Luật sư Lý đừng vội nóng ruột.” Đội trưởng Tiết khuyên nhủ Lý Hương Quân: “Vận dụng thủ đoạn trinh sát của kỹ thuật hiện nay không có thu hoạch gì lớn nhưng chúng ta có thể sử dụng phương thức cách làm khác.

“Dùng cách gì?” Lý Hương Quân vô thức tiếp lời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện