Điệp Viên Kỳ Quái

Hy vọng


trước sau

"Vô dụng!” Mèo Rừng cất điện thoại đi, anh nhìn Tống Triều Dương rồi khẽ mắng.

Đúng rồi, đã gặp được Anh Hai rồi, lại còn được nói chuyện điện thoại với ông nội nữa thì bản thân cậu có gì mà không hài lòng cơ chứ. Hơn nữa ông nội cũng nói rồi, ông đang lên kế hoạch, chắc chắn sẽ cứu cậu ra được.

Nghĩ tới đây, đột nhiên toàn thân Tống Triều Dương tràn trề sức sống, cậu lăn người về dưới chân Mèo Rừng.

“Anh Hai, mau cởi trói cho em đi.” Tống Triều Dương lại vội vã nói.

“Không được.” Mèo Rừng trợn mắt nói.

Ban nãy Bố Già vừa nói trong điện thoại với anh ta là dược vật tiêm vào người Tống Triều Dương không hề gây nguy hiểm tới tính mạng mà chỉ có tác dục bổ trợ mà thôi.

Đối phương chỉ là muốn Tống Triều Dương cảm thấy đau đớn hơn, khó chịu hơn thôi. Còn những vết thương khác trên người Tống Triều Dương cũng không quá nặng, trong lòng Mèo Rừng liền có toan tính.

“Tại sao?” Tống Triều Dương cảm thấy khó hiểu hỏi.

“Bây giờ tôi cởi trói cho cậu thì cậu sẽ đi đâu? Gặp cảnh sát thì cậu định nói thế nào?” Chỉ một câu hỏi đủ khiến Tống Triều Dương á khẩu không biết phải nói gì.

Cậu cố gắng nén mọi kích động trong lòng xuống để bản thân bình tĩnh lại. Đúng đấy, nếu lần này cậu quay về như thế này thì tới lúc đó ăn nói sao đây? Lẽ nào bảo là có người cứu mình chắc?

Cơ bản là chẳng cần nghĩ Tống Triều Dương cũng biết được rằng đám người này không muốn lấy mạng cậu. Cũng không biết là lúc này liệu có ai biết được chuyện cậu bị bắt cóc hay chưa, đã báo cảnh sát chưa.

Liệu đám người này có phải đã có sắp đặt gì để Lý Tương Tư hiểu nhầm là cậu cố ý bỏ bom cô không? Hoặc giả là có cách đề phòng nào khác khiến những người quan tâm cậu không phát giác ra được?

Nếu có người đã báo cảnh sát mà cậu lại ngang nhiên quay về như thế này thì phía cảnh sát hỏi đến cậu biết trả lời thế nào? Liệu có khi nào khiến người giám sát cậu nghi ngờ hay không?

Nghĩ tới đây Tống Triều Dương liền hiểu ra ngay vì sao Mèo Rừng không có ý cởi trói cho cậu.

Mèo Rừng lấy tấm ảnh chụp Mục Hán bước khỏi container từ máy quan sát trong bóng tối rồi đưa ra trước mặt Tống Triều Dương hỏi: “Có quen người này không?”

“Mục Hán!” Con ngươi của Tống Triều Dương co lại, lạnh lùng nói.

“Là kẻ nào?” Mèo Rừng liền hỏi.

“Cha của bạn cùng lớp với em.” Vừa nói, Tống Triều Dương vừa thở phào, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cái mà cậu sợ nhất là không biết kẻ nào bắt cóc mình, không biết mục đích cụ thể của đối phương, suốt ngày cứ phải thấp thỏm không yên đề phòng.

Nhận ra kẻ bắt cóc mình là Mục Hán, trong lòng Tống Triều Dương ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Mục Hán? Tập đoàn Tân Nguyệt?” Mèo Rừng lại lặp lại, anh ghi nhớ kỹ trong lòng. Anh định sau khi quay về sẽ gửi thông tin này cho Bố Già. Anh tin chắc rằng Bố Già chắc chắn sẽ khiến kẻ này trả cái giá xứng đáng.

“Em biết người giám sát em bây giờ là ai?” Tống Triều Dương lại bất thình lình nói.

“Cậu biết sao? Sao có thể như vậy được!” Mèo Rừng kinh ngạc hỏi.

Dựa theo lý giải của Mèo Rừng thì nếu không phải anh chơi Tư Hình một vố, ở Kinh Thành vô tình gặp được thằng năm thì chắc chắn thằng năm sẽ vẫn cho rằng thân phận của cậu lúc này là do Bố Già sắp xếp, căn bản cậu ta sẽ không phát giác được tình cảnh nguy hiểm của bản thân.

Hai người họ mới qua lần đầu gặp nhau có mấy ngày chứ? Bản thân anh tốn bao nhiều thời gian và sức lực mà còn chẳng tra ra được chút manh mối nào, sao thằng năm lại biết được.

“Là Lý Tứ Hải, một nguyên Bộ trưởng vừa về hưu của Cục An ninh quốc gia.” Tống Triều Dương lại nói tiếp.

Cái tên “Lý Tứ Hải” tựa như một cái gậy bức bối đập mạnh vào đầu Mèo Rừng, khiến anh kinh hãi tới mức há hốc mồm, mãi không nói nên lời.

“Cái đẹt! Cậu đoán bừa đúng không! Cậu có đãi ngộ quy cách cao như vậy sao?” Mãi lâu sau, Mèo Rừng mới phản ứng lại, lèm bèm nói.

“Là thật đấy.” Tống Triều Dương trịnh trọng nói. Cậu nói một lượt thân phận lúc này của mình và mối quan hệ thầm kín của Tống Trường Sinh với Lý Tứ Hải.

Mèo Rừng nghe mà mồm há hốc lưỡi cứng đờ, tựa như đang nghe thần thoại vậy.

“Cái đẹt!” Bây giờ cậu là triệu phú á?” Khuôn mặt Mèo Rừng lộ ra thần sắc hoan hỉ, anh nén giọng, hét
lên quái đản.

Tống Triều Dương bất mãn lườm anh một cái, ý bảo bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng cợt nhả được.

“Yên tâm đi, Anh Hai biết chừng mực mà.” Mèo Rừng thu lại biểu cảm kinh ngạc, anh mặt mũi hớn hở vỗ nhẹ vào vai Tống Triều Dương: “Tôi sẽ bảo với Bố Già xem ông ấy xử lý thế nào.”

“Ừm.” Tống Triều Dương nặng nề gật đầu.

“Được rồi, ở chỗ này đêm dài lắm mộng, chút thương tích này đối với cậu mà nói chắc cũng chẳng thấm vào đâu.” Mèo Rừng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi lại thổn thức nói với Tống Triều Dương: “Trời làm chăn, đất làm chiếu, trời cao không khí trong lành, cậu cứ ở đây từ từ hưởng thụ đi, Anh Hai té trước đây.”

Nhìn Mèo rừng làm trò, Tống Triều Dương cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Bản thân cậu lúc này không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, Mèo Rừng định để cậu tiếp tục nằm ở đây.

Công viên này là hình thức mở, sau khi trời sáng chắc chắn sẽ có người dân ở gần đây tập luyện buổi sớm, tới lúc đó ắt sẽ có người phát hiện ra cậu.

Như vậy thì sẽ không lộ ra sự tồn tại của Mèo Rừng.

Trời đang giữa mùa xuân, sắp lập hạ rồi nhưng tiết trời buổi đêm vẫn hơi lạnh, có điều đối với người đã trải qua huấn luyện thời gian dài như Tống Triều Dương thì nhiệt độ thấp cũng chẳng thấm vào đâu.

“Mau nhét lại cái tấm vải rách kia vào mồm em đi.” Nói xong, Tống Triều Dương há mồm chờ đợi.

“Ờ, suýt nữa thì tôi quên đấy.” Mèo Rừng cười hi hi nói rồi nhặt mớ vải dính đầy bùn trên đất nhét vào miệng Tống Triều Dương.

Trước khi đi anh còn cố ý vẫy tay với Tống Triều Dương.

Nhìn bóng hình Mèo Rừng dần biến mất trong màn đêm, hai hàng lệ nóng hổi lại tuôn ra, trong lòng Tống Triều Dương dấy lên niềm hy vọng vô hạn.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng rõ, Tống Triều Dương mơ hồ cảm nhận thấy mặt mình hơi lành lạnh.

Cậu mở mắt ra nhìn mới phát hiện ra rằng lá cây trên đỉnh đầu mình đang chảy nước xuống, có những cái đang chảy xuống mặt cậu.

Cả hai chân và hai tay vẫn đang bị trói quặp về phía sau, mồm cậu bị nhét một miếng vải, vết thương ở ngực khiến người ta nhìn thấy phải giật mình.

Cảm nhận được cơn đau nhức nhối từ vết thương trên ngực truyền tới, so với tối hôm qua quả đúng là một trời một vực. Nó khiến cho người bình thường chắc chắn cảm thấy đau đến mức kêu gào rên rỉ nhưng sức chịu đựng và thần kinh của Tống Triều Dương lại vô cùng xuất chúng.

Ở trong hoàn cảnh thế này mà cậu vẫn mơ hồ ngủ được.

Những người già đi thành đoàn ở mấy khu dân cư xung quanh tiến vào trong công viên, chuẩn bị tập thể dục. Tống Triều Dương nằm trong lùm cây, im lặng nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Khi cậu cảm nhận thấy có người chạy bộ về phía này thì đột nhiên cậu quỳ người lên, nghển đầu ra khỏi lùm cây, kêu ư ư.

“A…”

Bỗng nhiên thấy trong lùm cây có một cái đầu thò ra, khuôn mặt chi chit máu và vết bầm tím, mồm còn bị nhét một miếng vải khiến một ông lão chạy bộ buổi sớm ngang qua bị doạ cho hết hồn, ngã phịch xuống đất, hét lớn lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện