"Vậy bây giờ cháu sẽ đi làm luôn.”
Lý Hương Quân xách túi của mình lên, cô nhìn Tống Triều Dương rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Lý Hương Quân đi khỏi, Tư Hình bước tới đầu giường. Hai tay ông chống hông, nửa cười nửa không lộ ra hàm răng vàng khè nhìn Tống Triều Dương, biểu cảm trên mặt ông vô cùng cổ quái. Tống Triều Dương trong lòng biết rõ chuyện này, cậu biết người đàn ông lực lưỡng trông có vẻ lôi thôi, tục tĩu đang đứng trước mặt mình lộ ra cái biểu cảm như này là có ý gì. Chắc chắn ông ta ban nãy đứng ở ngoài cửa đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Hương Quân sà vào lòng cậu. Ông ta là trợ lý của Lý Tứ Hải, dĩ nhiên là hiểu về tình hình của Lý Hương Quân. Khoan không bàn tới chuyện hai người họ cách nhau bảy tám tuổi, riêng chỉ nói về mối quan hệ ngoài mặt lúc này của cậu thôi, bây giờ cậu và Lý Hương Quân đã phát triển tới mức này chắc chắn không phải là cái mà người bình thường có thể lý giải được.
“Chú Tư.”
Tống Triều Dương cười như không có chuyện gì xảy ra, cậu nhìn Tư Hình gọi.
“Tiểu tử, cậu có biết cô ấy là ai không?”
Tư Hình nhướng mày hỏi, người mà ông nhắc tới ám chỉ Lý Hương Quân. Tống Triều Dương do dự một hai giây không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Cậu thì biết cái chó gì!”
Tư Hình cười mắng.
“Nhóc à cậu chết chắc rồi, biết không hả!”
Sau khi nghe thấy câu này, khuôn mặt của Tống Triều Dương tràn đầy sự khó hiểu. Cậu không giả bộ có biểu cảm như vậy lẽ nào lại đi nói với Tư Hình là cháu biết cha của Lý Hương Quân là ai, thân phận thế nào, đó há chẳng phải ép Lý Tứ Hải tăng cường biện pháp với cậu sao.
Không biết thì không sợ.
Tư Hình nhe hàm răng ố vàng ra, tựa như không dám nhìn vào thảm cảnh.
Xem ra tên nhóc này chẳng biết cái gì, trong lòng Tư Hình thầm nghĩ. Chuyện này không phải là cái mà ông nhúng tay vào được. Có những cái chỉ nói qua là được, nói nhiều lại gây nên những rắc rối không đáng có, bản thân ông chỉ có thể giả ngây giả ngô coi như không nhìn thấy gì mà thôi.
Vài phút sau, Hứa Tất Thành cũng quay về phòng bệnh. Anh vừa bước vào phòng bệnh thì điện thoại cá nhân lại reo lên. Lấy điện thoại ra xem vẫn là số điện thoại của Lý Tương Tư. Hứa Tất Thành nghiến răng vứt điện thoại cho Tống Triều Dương đang nằm trên giường bệnh. Sau đó anh lại giơ ngón tay lên chọc chọc vào Tống Triều Dương, mặt mũi nghiến răng nghiến lợi.
Tống Triều Dương cầm điện thoại lên nhìn thấy số điện thoại được lưu hai chữ Tương Tư bất giác cảm thấy da đầu như tê đi, cậu tiện tay ấn luôn vào phím từ chối cuộc gọi.
“Hey, tên khốn kiếp nhà cậu, sao lại cúp máy thế, cậu nghe đi chứ!”
Hứa Tất Thành trách móc, Tống Triều Dương liếc mắt ngao ngán nhìn Hứa Tất Thành, quả đắng mà cậu trồng anh ta phải nuốt một mình.
Đến nói cũng không dám nói cho người khác nghe.
Chuyện của cậu và Lý Hương Quân đã đủ khiến cậu không biết phải làm thế nào rồi, thêm cả Lý Tương Tư nữa thì quả thực Tống Triều Dương không biết ngày tháng sau này phải sống sao đây. Ít nhất là khoảng thời gian trước khi ông nội cứu cậu ra thì chắc chắn một ngày của cậu dài tựa như một năm. Nghĩ tới đây Tống Triều Dương liền thở dài ngao ngán, biểu cảm trên khuôn mặt lại càng thêm nặng nề.
Mèo Rừng về cơ bản đã nói toàn bộ tình hình cho cậu rồi. Ông nội đã bắt đầu lên kế hoạch giải cứu, tin chắc là không lâu nữa sẽ thực thi thôi. Ngày tháng của cậu ở Kinh Thành có thể dùng đầu ngón tay để tính. Nhưng vấn đề là chuyện giữa cậu và Lý Hương Quân nên làm thế nào đây.
Nếu cậu là một người bình thường, có một thân phận bình thường thì trong lòng cậu có 120% muốn ở bên Lý Hương Quân lâu dài, kết hôn sinh con, sống hạnh phúc cả đời.
Nhưng Tống Triều Dương rất sợ khả năng này chỉ là mộng tưởng trong lòng cậu, kiếp này không cách nào thực hiện được. Trừ phi có một ngày nào đó bản thân cậu sau khi đổi được thân phận, khi quay lại có thể đưa Lý Hương Quân cao chạy xa bay, nhưng cái chính là Lý Hương Quân liệu có đồng ý không. Để Lý Hương Quân phải đưa ra lựa chọn giữa tình thân và tình yêu quả thực quá tàn nhẫn với cô, bản thân Tống Triều Dương tự nhận thấy mình không tài nào mở mồm nói những lời như vậy với Lý Hương Quân được.
Hễ nghĩ tới chuyện này, đầu óc Tống Triều Dương tựa như một đống hồ nước quấy lên vậy, nó khiến cậu
không cách nào nghĩ tiếp được, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Thôi bỏ đi, ngày nào hay ngày đó, tới khi đó tính sau. Tống Triều Dương gắng hết sức lắc lắc đầu.
Chiếc điện thoại trong tay lại reo lên. Vẫn là số điện thoại của Lý Tương Tư, khuôn mặt Tống Triều Dương khổ sở đưa cho Hứa Tất Thành. Hứa Tất Thành đút hai tay vào túi quần không chịu nghe điện thoại, anh lắc lắc đầu nói với Tống Triều Dương:
“Cậu tự nghĩ cách đi, đừng có gây phiền phức cho tôi!”
Vừa nói anh ta còn vừa liếc ra phía ngoài cửa, vì còn có Tư Hình ở đây nên câu này của Hứa Tất Thành nói rất mập mờ. Nhưng Tống Triều Dương hiểu ý của anh ta. Bởi bản thân cậu liên tiếp xảy ra sự việc có liên quan tới Lý Tương Tư. Vậy nên hiện nay thái độ của Lý Hương Quân vô cùng bất mãn với Lý Tương Tư, thậm chí còn có ý chống đối. Bây giờ nếu cậu nghe điện thoại của Lý Tương Tư thì chắc chắn sẽ phải nói với Lý Tương Tư vị trí của cậu lúc này, Lý Tương Tư tuyệt đối sẽ vô cùng sốt sắng phi tới đây. Nếu để đôi cô cháu này đụng nhau thì tới lúc đó cảnh tượng có ra sao thì quả thực Tống Triều Dương không dám tưởng tượng.
“Anh cứ nói với cô ấy là vẫn chưa tìm thấy em, cũng chưa điều tra ra được bất kỳ manh mối nào!”
Chỉ trong tích tắc, Tống Triều Dương đã có quyết đoán.
Cứ kéo dài đi đã, kéo dài tới lúc không thể kéo dài thêm được nữa thì tính sau!
“Tiểu tử, chuyện của cậu thì cậu tự xử lý đi, đừng có liên luỵ tới tôi!”
Hứa Tất Thành trợn mắt nói rồi nghe điện thoại của Lý Tương Tư.
“Cậu à, rốt cuộc như nào rồi, đã tìm thấy người chưa?”
Điện thoại vọng tới giọng nói sốt sắng của Lý Tương Tư.
“Vẫn đang tìm, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.”
Hứa Tất Thành nguýt Tống Triều Dương một cái rồi nói vói Lý Tương Tư như không có chuyện gì xảy ra.
“Vậy làm thế nào đây, hay là cháu đi tìm ông nội bảo ông giúp!”
Giọng nói của Lý Tương Tư như đang khóc nghẹn.
“Ban nãy cậu gọi điện thoại báo cáo với ông rồi, ông đã có bố trí cả rồi!” Hứa Tất Thành lại nói.
“Cháu đừng nóng ruột, cứ ngoan ngoãn đi học đi, đã huy động lực lượng lớn như vậy rồi, bố trí bao nhiêu người như thế thì kể cả cậu ta có trốn ở hang chuột cũng moi ra được!” Hứa Tất Thành lại lườm Tống Triều Dương nói.
“Yên tâm đi, tên khốn ấy cát nhân ắt có thiên tướng, chắc chắn không sao đâu. Có người vào rồi, cậu bận chút việc, cúp máy đây!”
Nhìn thấy bóng dáng của Lý Hương Quân ngoài cửa, Hứa Tất Thành quyết đoán cúp máy.
Tư Hình đứng im một bên nhìn Tống Triều Dương rồi lại nhìn Hứa Tất Thành vừa cúp đện thoại, rồi ông lại quay ra nhìn Lý Hương Quân đang bước vào. Lúc thì ông chau mày lại, lúc thì ông chớp chớp mắt, lúc thì ông lại nhếch khoé miệng cứ như đau răng vậy.
Biểu cảm trên mặt ông càng lúc càng cổ quái. Chỉ mình Tống Triều Dương biết rằng nhất định Tư Hình đã đoán ra quan hệ giữa Lý Tương Tư và cậu chắc chắn không bình thường, trong lòng ông kiểu gì cũng rối như tơ vò nhưng lại không thể hỏi, không thể nói nên mới khó chịu như vậy. Nghĩ cũng đúng, một bên là cháu gái, một bên là cô, hơn nữa để bàn luận thật sự thì thân phận hiện nay của ông đều có quan hệ thân thích với hai cô gái này, đây quả thực là còn chấn động hơn cả tin tức lá cải.