"Tôi hiểu rồi!” Người đàn ông bịt mặt đứng bên cạnh gật đầu đáp một tiếng.
“Có tin tức gì thì dùng luôn kênh nội bộ thông báo cho tôi là được.” Kênh nội bộ mà Lý Tứ Hải nói là tuyến nội bộ chuyên dụng kết nối giữa tầng hầm và điện thoại trong thư phòng ở tứ hợp viện.
Không vào mạng, chỉ là trung tuyến thiết lập thông qua phương pháp vật lý, đề phòng bị người khác nghe trộm.
Lý Tứ Hải đứng dậy, trở về thư phòng ở tứ hợp viện.
Ông còn chưa ngồi xuống ghế thì Đỗ Tu Hải đã gọi điện tới.
“Lãnh đạo, phía Mục Hán có chút vấn đề, chắc là có liên quan tới việc của Tống Triều Dương.” Đỗ Tu Hải nói trong điện thoại.
“Tình hình tôi cũng vừa mới biết rồi.” Lý Tứ Hải bình tĩnh nói.
“Đúng là có liên quan tới tập đoàn Đỉnh Lực, bảo anh ta yên tâm, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa cho anh ta.”
“Tôi hiểu rồi, lãnh đạo.” Đỗ Tu Hải ngắt cuộc gọi, sau đó cả người mềm nhũn trên ghế, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm trên trán.
Anh ta không ngờ thân phận thực sự của Tống Triều Dương lại là cháu nội của Tống Trường Sinh.
Anh ta làm việc ở cơ quan an ninh nhiều năm như vậy, hơn nữa chức vụ hiện tại cũng không thấp, mối quan hệ bí mật giữa Lý Tứ Hải và Tống Trường Sinh ít nhiều cũng hiểu đôi chút.
Đã ba lần bảy lượt cảnh cáo rồi mà tên khốn Mục Hán vẫn xuống mạnh tay với Tống Triều Dương. Đỗ Tu Hải đã thông qua bệnh viện biết được, ngoài những về thương da thịt bị thường ra, lồng ngực Tống Triều Dương còn bị bỏng nước sôi, trong người cũng bị tiêm thuốc không rõ ràng. Cũng không biết sau khi Lý Tứ Hải biết được tình hình này có bất mãn với mình và Mục Hán hay không.
Đến lúc này Đỗ Tu Hải thông qua camera giám sát vẫn không biết thứ Mục Hán bị lực lượng vũ trang cướp ở eo biển Malacca là cái gì. Thông tin Mục Hán nói với anh ta là: Trên tàu chứa đựng toàn là vật tư thông thường.
Lý Tương Tư ngồi trong lớp học, lo lắng bất an cầm điện thoại, gọi vào số điện thoại của Hứa Tất Thành hết lần này tới lần khác. Mới đầu là mấy lượt, còn có thông báo không có người nghe máy, tới sau cùng trở thành trực tiếp tắt máy.
“Hứa Tất Thành!” Lý Tương Tư nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng, sau đó lại quay lại gọi cho mẹ mình là Hứa Chỉ Lan.
Sau khi xác nhận mục tiêu đối phương nhắm tới là Tống Triều Dương, Lý Tam Giang liền gỡ bỏ bảo vệ cảnh giới với Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư. Nhưng xung quanh tòa án mà Hứa Chỉ Lan làm việc và trường học mà Lý Tương Tư học tập đều được bố trí nhân viên bảo vệ, vì thế lúc này Lý Tương Tư mới có thể ngồi trong lớp học.
“Mẹ ơi, mẹ đi làm chưa vậy?” Lý Tương Tư sau khi gọi điện cho Hứa Chỉ Lan liền hỏi.
“Vừa mới tới cơ quan, sao vậy?”
“Con hỏi điện thoại của cậu sao không nghe máy. Tới giờ tắt máy luôn rồi. Con cứ có cảm giác cậu đang trốn tránh con.” Lý Tương Tư tủi thân nói.
Hứa Chỉ Lan khẽ nhíu máy, dụng khẩu khí trách cứ nói: “Cậu con làm công việc gì, con không phải không biết, nếu như đang làm nhiệm vụ, sao có thể nghe điện thoại của con?”
“Cậu làm nhiệm vụ gì chứ? Chẳng phải ông bảo cậu tiếp tục điều tra vụ án Tống Triều Dương bị bắt cóc sao?” Lý Tương Tư bất mãn oán trách.
“Cậu của con đang điều tra rồi, con đừng làm phiền cậu ấy nữa. Có kết quả gì cậu ấy chắc chắn sẽ thông báo với con!”
Lý Tương Tư há miệng nhưng không nói được lời nào, cô không thể nào nói với mẹ mình rằng hiện giờ mình đang vô cùng lo lắng cho Tống Triều Dương.
“Vâng!” Lý Tương Tư đành trả lời một câu sau đó nói tiếp: “Nếu như cậu gọi điện cho mẹ, mẹ nhất định phải nói với cậu ấy, bảo cậu ấy gọi điện lại cho con.”
Sau khi ngắt cuộc gọi của Lý Tương Tư, sắc mặt Hứa Chỉ Lan liền lộ vẻ lo lắng.
Thực ra quan hệ giữa Lý Tương Tư và Tống Triều Dương càng tiến sâu là điều mà bà không muốn nhìn thấy. Vấn đề cá nhân của Lý Tương Tư, bà là mẹ có lẽ không thể làm chủ, cuối cùng vấn lấy ý kiến của Lý Tam Giang làm chủ, bà không biết hiện giờ cứ để hai đứa tiến triển tiếp,
rốt cuộc là tốt hay xấu.
Ở nơi giáp biên giới trong nước chưa tới một trăm ki lô mét, có một thị trấn nhỏ bình thường.
Gần một năm qua, nơi này là nơi đóng trú của lực lượng vũ trang người Hoa, khắp nơi trên phố đều có thể nhìn thấy dân chúng nép người vào tường, nhà mái bằng thấp bé, đường bùn đất, đàn ông đeo súng AK chạy trên xe mô tô cũ kỹ, tất cả đều phơi bày sự nghèo khổ, lạc hậu và hỗn loạn của vùng đất này.
Ở nơi cách thị trấn nhỏ này chừng bốn năm ki lô mét, có một đỉnh núi bằng phẳng, trên đỉnh núi có một doanh trại quân đội. Binh lính ở trạm gác canh gác ngoài cửa mặc trang phục rằn ri màu vàng đất, vác một khẩu súng tiểu liên M6 loại nhỏ, giống như một bức tượng, đứng nghiêm túc dưới ánh mặt trời gay gắt, không hề nhúc nhích.
Giữa doanh trại có một tòa nhà ba tầng, nhìn giống như được bỏ lại trong thời kì chiến tranh trước kia, được làm hoàn toàn bằng xi măng cốt thép, xây dựng giống như một lô cốt.
Trong một căn phòng nhỏ trong tòa nhà, Kim Bằng mặc trang phục tác chiến, đang ngồi trước màn hình máy tính, lật xem tài liệu đã được soạn thảo ra. Kim Bằng di chuyển chuột nhẹ nhàng, tài liệu trên màn hình máy tính cũng được lật qua từng trang một. Có thể nhìn thấy hình ảnh của Tống Triều Dương hiện tại và hồ sơ thân phận, bao gồm mối quan hệ với Tống Trường Sinh và tập đoàn Đỉnh Lực ở hải ngoại.
Tài liệu có mọi thông tin chi tiết liên quan tới Tống Triều Dương.
Tư liệu sinh hoạt từ lúc mới chào đời, đi học, đi bệnh viện, xuất ngoại, bao gồm cả việc điều trị sau hỏa hoạn ở nước ngoài, sau đó lại về nước, về tới Kinh Thành, vào học ở trường Thực nghiệm số 4… tất cả đều được ghi chép lại.
Kim Bằng sau khi xem xong toàn bộ những tài liệu này liền từ từ nhắm mắt lại.
Sau vài phút, ông đột ngột đứng bật dậy, mở một file tài liệu khác, bên trên là tài liệu chi tiết về Tống Trường Sinh và tập đoàn Đỉnh Lực Nam Dương.
“Đúng là kế hoạch hay!” Nhìn những tài liệu trên điện thoại, trên mặt Kim Bằng dần lộ ra nụ cười nhạt mỉa mai.
“Lý Tứ Hải…” Lẩm bẩm cái tên vừa thân quen vừa xa lạ, Kim Bằng dần dần chìm vào trong hồi ức.
Đối thủ cũ bao năm rồi, cho dù đã nghỉ hưu cũng không chuẩn bị buông tha cho mình. Nếu không phải vô tình gặp phải thằng năm, nói không chừng lần này mình đã mắc mưu của hắn ta, gục ngã sa trường rồi.
Lần này chúng ta hãy giao lưu một phen, xem rốt cuộc ai cao tay hơn ai.
Tống Triều Dương được chuyển tới bệnh viện nổi tiếng nhất Kinh Thành, trong tình hình Lý Hương Quân và Tư Hình đồng loạt ra mặt, bệnh viện tương đối xem trọng. Không những sắp xếp phòng bệnh riêng cao cấp, còn sắp xếp hai y tá đặc biệt chăm sóc Tống Triều Dương hai tư trên hai tư.
Tống Triều Dương đã được đưa vào phòng phẫu thuật xử lý vết thương. Lý Hương Quân và Tư Hình đều đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Hứa Tất Thành đã bị Lý Hương Quân đuổi đi từ lâu, bảo anh ta đi điều tra hung thủ bắt cóc Tống Triều Dương. Hứa Tất Thành vui mừng vì không phải ở cạnh chịu đựng sự tức giận của Lý Hương Quân. Lý Hương Quân vừa mới hạ giọng, anh ta liền rời khỏi bệnh viện như chạy trốn.