Đỗ Tu Hải tức đến nỗi không khóc được mà cũng chẳng cười nổi: “Con mẹ anh ngu như lợn ấy, anh chưa xem phim 3D bao giờ à?”
Nghe thấy Đỗ Tu Hải mắng mình là lợn, sắc mặt Mục Hán lập tức tối sầm lại. Nhưng ông ta cũng hiểu ngay ra cánh cửa này là giả, nó đã ứng dụng kỹ thuật chiếu xạ của ánh sáng tạo nên hình ảnh giả.
Lần này trong tay Ngọc Châu có thêm một thứ. Có chút giống với súng nhưng lại giống súng đồ chơi của trẻ con hơn, đã vậy còn là loại vô cùng thô sơ.
Toàn bộ phần thân súng đều được ghép bởi những mảnh gỗ, nó chỉ là có hình dáng của khẩu súng mà thôi. Phía bên trên tay cầm được buộc bởi mấy sợi dây chun, nòng súng được làm từ trúc, vô cùng mảnh, nó chỉ to bằng cái đũa, dài khoảng hơn 20 centimet.
Chẳng biết là khẩu súng kỳ quái như này liệu có uy lực cực đại đặc biệt hay không, dù sao thì Đỗ Tu Hải vừa nhìn thấy liền biến sắc.
“Là cô!” Đỗ Tu Hải khẽ hô lên một tiếng, sắc mặt anh ta lộ vẻ vô cùng kinh hãi. Từ vũ khí anh ta đã suy đoán ra được thân phận của đối phương và cũng suy đoán ra được người đứng đằng sau đối phương.
“Tại sao không thể là tôi?” Trông thấy Đỗ Tu Hải đã đoán được ra mình là ai, Ngọc Châu cười khanh khách.
“Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải cô vẫn luôn ở nước ngoài sao?” Đỗ Tu Hải dường như vô cùng sợ hãi người phụ nữ này, hoặc giả anh ta sợ hãi người đứng sau cô ta, cái tay cầm súng của anh bắt đầu bất tự chủ mà trở nên run rẩy.
“Tôi sinh ra tại Trung Quốc, lớn lên ở Trung Quốc, ra nước ngoài chơi vài năm mà thôi. Anh tưởng cả đời này tôi sẽ không quay lại nữa chắc?” Ngọc Châu cười yểu điệu.
“Ông ấy tới rồi sao?” Đỗ Tu Hải dường như già đi mười mấy tuổi trong phút chốc, khuôn mặt anh tiều tuỵ hẳn đi. Toàn thân anh dường như không còn chút sức lực nào nữa, đến ngay cả sức nói chuyện cũng chẳng có.
“Vì anh?” Ngọc Châu cười chế giễu: “Anh còn chưa đủ tư cách này đâu!”
“Đúng vậy!” Sắc mặt Đỗ Tu Hải lộ sự tuyệt vọng, anh vẫn yếu ớt lẩm bẩm.
“Tại sao không nổ súng vào tôi?” Nhìn thấy khẩu súng lục trong tay Đỗ Tu Hải, Ngọc Châu hỏi.
Nghe thấy lời Ngọc Châu nói, Đỗ Tu Hải lập tức phản ứng lại, tay anh vẫn đang cầm khẩu súng. Đỗ Tu Hải giống như bị rắn cắn vậy, anh vội rụt tay lại, khẩu súng rơi xuống đất.
Nhìn thấy Đỗ Tu Hải dường như đã từ bỏ sự chống cự, Mục Hán toát hết cả mồ hôi hột. Ông ta nghĩ không thông được, đối phương chỉ là một cô gái yếu đuối, tay cô ta đang cầm một cái chẳng đáng gọi là vũ khí mà giống như đồ chơi của trẻ con thì đúng hơn. Hơn nữa thì Đỗ Tu Hải còn từng trải qua vô số lần mưa bom bão đạn, anh ta là tinh anh trong các tinh anh, tại sao lại bị doạ cho đến mức không dám động thủ cơ chứ.
Nếu như đối phương đã dám động thủ với Đỗ Tu Hải thì tuyệt đối họ không phải là thế lực bình thường, họ muốn lấy cái mạng nhỏ bé của ông ta cũng chỉ cần khẽ động đậy ngón tay mà thôi.
Trong lúc hai người họ đang đối thoại, Mục Hán tranh thủ âm thầm quan sát địa hình. Ông ta tính toán sẵn rồi, cửa trước chắc chắn là không ra được, có trời mới biết là ở cửa có mai phục tay súng hay không. Lối ra duy nhất chính là cửa sổ sát đất ở đằng sau. Chỉ cần đập vỡ cửa kính thì có thể trốn ra được hậu hoa viên. Trong trang viên có không ít khách, hơn nữa thân phận còn vô cùng cao quý, chỉ cần hướng được sự chú ý của họ thì đám người này có lẽ sẽ không dám làm bừa, ông ta vẫn có cơ hội sống sót.
Mục Hán lăn dưới sàn rồi tiện tay nhặt khẩu súng lục mà Đỗ Tu Hải ném xuống đất lên. Khi ngón tay ông ta vừa định chạm vào súng thì Ngọc Châu khẽ bóp cò khẩu súng đồ chơi của mình. “Vù!” một tiếng, nòng súng bắn ra một thứ ghim lấy mu bàn tay của Mục Hán.
Mục Hán cảm thấy mu bàn tay của mình tê đi,
ông ta từ bỏ hành động nhặt súng. Ông ta thuận thế lăn người lui về phía cửa sổ rồi lại cầm một chậu cây cảnh lên định đập tấm kính cửa sổ. Nhưng còn chưa kịp hành động thì Mục Hán đột ngột cảm thấy một cảm giác chóng mặt sộc thẳng vào não. Ông lắc lắc đầu mấy cái, vừa hét lên: “Cái gì….” Thì đã đổ gục xuống đất như một bức tượng.
“Ngu xuẩn!” Đỗ Tu Hải nhìn thấy Mục Hán hôn mê ngã gục xuống sàn liền mắng.
Nếu như đối phương đã lừa anh và Mục Hán tới căn phòng này thì nơi đây cũng chẳng khác gì tường đống vách sắt. Vọng tưởng muốn thoát ra ngoài của Mục Hán quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
“Anh cũng chẳng thông minh hơn là mấy đâu!” Ngọc Châu bỏ khẩu súng đồ chơi trong tay xuống, nhìn Đỗ Tu Hải nói.
Đỗ Tu Hải không phản bác, trong lòng anh ủ rũ tuyệt vọng thở dài: “Các người định làm gì tôi?”
“Từ trước đến nay tôi đều cho rằng giữa tôi và anh luôn là chúng ta mới đúng. Chẳng biết tự khi nào trong lòng anh đã phân thành hai bên rồi?” Ngọc Châu nhìn Đỗ Tu Hải, thần sắc trong đôi mắt vô cùng phức tạp.
Đỗ Tu Hải im lặng không nói gì, dường như anh đang nhớ lại cái gì đó. Mãi một lúc sau sắc mặt anh mới u ám thốt ra hai chữ: “Đi thôi!”
Ngọc Châu nửa cười nửa không nhìn anh một cái rồi quay người bước ra ngoài. Đỗ Tu Hải đi theo đằng sau không nói câu gì. Trước mắt khẽ mờ đi, cánh cửa gỗ biến mất, không còn cái đình, không còn hồ nước, trước mặt chỉ thấy một con đường dường như không có điểm cuối. Dường như lúc trước Mục Hán đi theo Ngọc Châu tới đây đều là ảo ảnh vậy.
Con đường rất dài, Đỗ Tu Hải đi theo Ngọc Châu đúng mười phút. Lúc thì rẽ trái, lúc thì rẽ phải, lúc thì lên dốc, lúc thì xuống dốc. Dựa theo suy đoán của Đỗ Tu Hải thì con đường mà anh và Ngọc Châu đi qua không quá năm mươi mét so với tuyến đường thẳng với căn phòng ban nãy.
Cuối cùng cũng tới điểm cuối, hai mắt Đỗ Tu Hải bỗng sáng lên. Anh lúc này đang đứng ở trong một phòng khách cực lớn.
Phòng khách được trang trí vô cùng sang trọng, những ánh đèn ở trong này phát ra những tia sáng rực rõ chói mắt. Một người đàn ông với diện mạo anh tuấn độ ngoài ba mươi tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha lớn, trong tay anh ta cầm một ly rượu vang chậm rãi hưởng thụ.
Khi nhìn thấy Đỗ Tu Hải, người đàn ông liền buông ly rượu trong tay xuống rồi đứng lên. Anh ta hơi mỉm cười nhìn Đỗ Tu Hải, tựa như gặp lại người bạn cũ từ lâu rồi, anh ta dõng dạc nói: “Đã lâu không gặp!”
Vốn dĩ còn đang suy đoán xem đối phương rốt cuộc là ai, nghe thấy giọng nói này xong, đồng tử của Đỗ Tu Hải liền co lại, anh không dám tin vào mắt mình hỏi: “Hồ Ly?”
“May mà đại ca vẫn nhớ em!” Hồ Ly cười giòn tan.
Nỗi sợ hãi trong lòng Đỗ Tu Hải càng lúc càng trở nên lớn hơn, toàn thân anh bắt đầu rủn rẩy: “Bố... Bố Già đâu…”
“Cái này thì lại càng hiếm thấy này!” Khuôn mặt Hồ Ly nở nụ cười nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh nhưng tia sáng lạnh buốt: “Anh vẫn còn nhớ Bố Già cơ à!”
“Ông ấy không ở đây sao?” Đỗ Tu Hải thấy Hồ Ly không trả lời trọng tâm liền lo lắng hỏi.
“Bố Già không ở đây thì em và Lão Tứ vẫn có thể lấy được mạng của anh mà!” Hồ Ly cười khẩy nói.
Nghe thấy người mình sợ hãi nhất không xuất hiện, Đỗ Tu Hải thở phào, anh tựa như đã buông được gánh nặng trong lòng.
“Anh không sợ chết à?” Không thấy bộ dạng hoảng hốt lúng túng của Đỗ Tu Hải nữa, Hồ Ly lại hỏi.