Anh thích cô, nhưng lại chẳng thể cho cô được cái kết quả mà cả hai đều kỳ vọng. Kết cục cuối cùng chỉ có thể là anh tiễn Lão Tứ lên tàu hoả trong đôi mắt thất vọng và đau đớn của cô.
Từ đó về sau, khi anh gặp lại Lão Tứ thì con mắt cô nhìn anh chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Chờ bánh ở trên trời rơi xuống à?” Bên tai bỗng vang lên một giọng nói làm Đỗ Tu Hải giật bắn mình.
Một ông chú tầm bốn mươi tuổi mặc áo may ô, chân đi dép lê đứng bên cạnh Đỗ Tu Hải hướng mắt lên trên thuận theo góc độ ngước lên trời của anh.
Ông ta là chủ hộ ở cùng một đơn nguyên với Tiểu Đào. Vốn dĩ ông đang nấu cơm ở trong bếp, bỗng nhiên ông thấy Đỗ Tu Hải qua ô cửa sổ phòng bếp, ông thấy anh nhìn lên trên cả nửa giờ đồng hồ.
Suốt nửa giờ đồng hồ, Đỗ Tu Hải tựa như một bức tượng, đứng sừng sững ở cửa toà nhà, ngẩng cổ lên nhìn trời bất động. Ông chú không nén nổi tò mò liền chạy xuống hỏi xem rốt cuộc là Đỗ Tu Hải đang nhìn cái gì.
“Không có!” Đỗ Tu Hải vô thức đáp lại. Mãi cho tới tận lúc này anh mới thấy hơi mỏi cổ.
“Không rơi bánh xuống mà cậu nhìn lâu như vậy sao?” Ông chú nhìn Đỗ Tu Hải cứ như là nhìn thấy đồ dở hơi vậy.
“Tôi quên mang chìa khoá cổng toà nhà!” Đỗ Tu Hải đáp bừa lại. Anh cũng biết là hành động ban nãy của mình có chút không bình thường.
“Cậu ở nhà nào?” Ông chú lại hỏi. Trên đường tới đây Đỗ Tu Hải đã chẳng cởi trần nữa rồi. Anh đã vào trong phố mua một chiếc áo sơ mi và một cái áo khoác, giá không hề rẻ, trông cũng rất ra dáng.
Ý thức đề phòng của quần chúng Kinh Thành đều khá cao, tuy ông chú nhìn Đỗ Tu Hải trông không giống thành phần bất lương như ăn trộm, nhưng vẫn hỏi một câu theo thói quen.
“Căn hộ đông tầng tám.” Đỗ Tu Hải nói nhà của Tiểu Đào.
Đến ngay cả bà thím làm việc ở ngoài đường hay là cảnh sát nhân dân ở khu vực cũng chẳng mấy khi gặp Tiểu Đào chứ đừng nói là ông chú ở cùng một đơn nguyên. Do Tiểu Đào mua căn nhà này chưa lâu, hơn nữa là cậu ta thường xuyên phải tăng ca hoặc đi làm nhiệm vụ nên sau khi mua nhà, số lần ở đây chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Ồ!”
Nhưng ông chú vẫn gật đầu.
Bởi điều này chẳng ảnh hưởng tới việc phán đoán người tốt và người xấu của ông.
Ông cho rằng kẻ trộm bình thường mà gặp phải sự dò hỏi của ông thì sao có thể bình tĩnh như vậy được.
“Vậy đi lên thôi!” Ông chú đi trước một bước, mở cánh cửa toà nhà ra.
“Bỗng nhiên tôi chợt nhớ ra là mình vẫn chưa ăn cơm!” Đỗ Tu Hải bức bối đáp rồi quay đầu, bước về hướng cổng khu dân cư.
“Haiz, cái cậu này…” Ông chú ở đằng sau hét lên.
Đỗ Tu Hải cảm giác trái tìm mình như vừa bị ngọn gió đông lạnh buốt thổi qua vậy, vô cùng thê lương. Thậm chí anh còn nghi ngờ rằng hy vọng của bản thân ở đâu, bản thân anh cứ sống như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Ánh mặt trời chính ngọ tháng năm chiếu xuống người Đỗ Tu Hải, nhưng anh lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.
Vài phút sau, Đỗ Tu Hải xách mấy chai rượu xuất hiện ở cổng toà nhà. Cổng toà nhà cũng là khoá mật mã nhưng thực sự là anh chẳng có tâm trạng gọi điện cho Tiểu Đào nữa, lúc này anh chỉ muốn uống rượu.
Anh đứng dưới lầu, vô thức liếc lên trên. Anh đang suy nghĩ đến việc hét lên rồi ấn bừa một số cửa để chủ hộ ở trên lầu giúp anh mở cửa. Anh vẫn chưa quyết xong thì một cánh cửa sổ ở tầng sáu đột nhiên mở ra, ông chú thò đầu ra ngoài hét lên với Đỗ Tu Hải: “Người anh em à, uống ít thôi, tâm trạng không vui cũng chỉ là chuyện trong một lúc, sức khoẻ mới là trên hết!” Nói xong ông lại rụt cổ vào.
Mắt của ông chú rất tốt, ông nhìn thấy Đỗ Tu Hải xách hai bình rượu, ngoài ra không còn cái gì khác. Anh vừa mới đi ra ngoài được mấy phút, tính ra cũng chỉ đủ đi bộ, chắc chắn không có thời gian ăn cơm.
“Cạch!” Cửa toà nhà tự động mở ra. Đỗ Tu Hải chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn là ông chú tốt bụng kia làm.
Nhưng tâm trạng của anh không tốt, thực sự là anh chẳng có tâm trạng mà để ý nữa, đến ngay cả câu cảm ơn cũng chẳng buồn nói mà lên
thang máy luôn.
Ông chú mở cửa toà nhà xong lại quay về phòng bếp. Sau khi thấy Đỗ Tu Hải bước vào thì ông đóng lại cửa sổ phòng bếp rồi quay về phòng ngủ bật máy tính lên.
Trong cứ địa bí mật ở một nơi nào đó tại Kinh Thành, Phương Thủ Vân sau khi ngồi vào bàn làm việc liền quan sát văn phòng mà ông vừa được bố trí.
Văn phòng trang trí rất đơn giản nhưng mọi thiết bị đều đầy đủ, cái quan trọng nhất là tính an toàn rất lớn. Hệ thống phòng chống gián điệp cao cấp nhất trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật quân công giăng kín từng góc của phòng làm việc này.
Cái duy nhất không ổn chính là không có cửa sổ. Thiết bị mới trong văn phòng vô cùng tiên tiến, ánh sáng cũng rất tốt, nhưng Phương Thủ Vân vốn đã quen nằm bên hiên nhà phơi nắng vẫn không thích cái môi trường nhìn không thấy ánh mặt trời này cho lắm.
Nhưng đây là công việc và cũng là sứ mệnh của ông. Ông chẳng ngờ rằng bản thân mình đã quy ẩn mấy năm nay, vốn đã quen với cuộc sống tiêu diêu ở Nam Thành lại có một ngày bị ép phải quay lại Kinh Thành một lần nữa.
Anh cũng biết tìm việc thật đấy! Không thể để tôi cứ tiêu diêu mãi như vậy hay sao?
Phương Thủ Vân trong lòng thầm oán thán, cũng chẳng biết là ông đang nói tới ai.
“Cốc! Cốc! Cốc!” Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Một quân nhân với thân hình trung bình, trên người mặc quân phục đeo kính đẩy cửa bước vào. Sau khi ông ta đi tới trước bàn làm việc, Phương Thủ Vân cố ý liếc qua quân hàm trên vai ông ta: Một vạch, một sao.
Đây là trợ lý lúc trước tại bộ đội của ông. Chớp mắt mà mười mấy năm đã qua đi rồi, cậu thanh niên trẻ trung ngày trước đã trở thành một người trung niên. Khi ông đi khỏi thì cậu ta mới chỉ có chức danh đoàn cấp, lúc gặp lại đã là tướng quân rồi.
Lần này ông bí mật tới Kinh Thành rất ít người biết. Hơn nữa thì lại càng hiếm người biết ông bí mật ở đây chủ trì công tác. Trên thế giới, thêm cả bộ hạ cũ trước mắt ông đây thì cũng không quá một bàn tay. Cấp trên vì phối hợp với công việc của ông, muốn ông nhanh chóng đi vào trạng thái và cũng xuất phát từ tình hình bảo mật nghiêm khắc nên đã điều phối Tôn Hữu Chí vừa được thăng chức chuẩn bị điều vào Bộ Hai quân đội làm trợ thủ cho ông.
“Lão lãnh đạo, tôi vừa nhận được một tin tình báo!” Tôn Hữu Chí hành lễ rồi mới nói với Phương Thủ Vân.
“Có chuyện gì vậy!” Phương Thủ Vân hỏi.
“Là tin tình báo được gửi từ nhân viên trước đây ngài sắp đặt, tình hình cụ thể tôi vẫn chưa rõ, cần ngài đích thân xem.” Tôn Hữu Chí nói.
Điều lệnh mà Tôn Hữu Chí tiếp nhận đó là toàn bộ công tác sau này của ông đều lấy Phương Thủ Vân làm trung tâm để triển khai. Tất cả mối quan hệ của tổ chức đều được điều phối từ đơn vị cũ. Bây giờ điều tra hồ sơ của ông chỉ có lý lịch công tác lúc trước, ông ngoài mặt đã rời khỏi quân ngũ rồi.
Từ nay trở đi, cấp trên của ông chỉ có một người, chính là Phương Thủ Vân.
“Được!” Phương Thủ Vân đáp lại rồi mở máy tính trên bàn làm việc ra.
Tôn Hữu Chí đang định đi ra thì Phương Thủ Vân gọi ông lại.
“Lượng công việc sau này chắc chắn càng lúc càng lớn, tôi đã có tuổi rồi, tinh lực càng lúc càng yếu, có một vài kênh tình báo nhất định phải giao cho cậu nên có vài tình huống cậu cũng cần qua đây tìm hiểu đôi chút!”
Phương Thủ Vân mở máy tính ra, ông thấy tin tình báo mà Tôn Hữu Chí nhắc tới có cấp bậc bảo mật không cao lắm, có thể để cho Tôn Hữu Chí biết.