Điệp Viên Kỳ Quái

Lật mặt


trước sau

Phương Thủ Vân kéo ngăn kéo của bàn làm việc ra lấy một bao thuốc chưa bóc, xé giấy bọc, lấy ra một điếu thuốc. Khói thuốc hút vào phổi theo cổ họng, cảm giác cay xè lan tỏa, Phương Thủ Vân không nhịn được bắt đầu ho.

Đã cai nhiều năm rồi hút lại, sao cảm giác giống với người không biết hút thuốc vậy. Phương Thủ Vân muốn dụi tắt thuốc mới phát hiện ra phòng làm việc không có gạt tàn, Phương Thủ Vân liền vứt điếu thuốc mới châm xuống gầm bàn, nhân tiện giẫm một cái.

Ông ta thở dài một tiếng, như thể quyết định làm gì đó, sau đó liền lấy điện thoại cá nhân của mình ra, nhập một số điện thoại gọi đi.

Điện thoại nhanh chóng được nghe máy, phía bên kia vọng tới một giọng nói điềm tĩnh.

“Quyết định rồi?” Người đàn ông đầu dây bên kia hỏi.

“Tráng sỹ chém đứt tay! Nghe có vẻ rất dễ dàng nhưng có ai hiểu được, khoảnh khắc tráng sỹ cầm đao lên băn khoăn và sợ hãi tới nhường nào.”

“Không chém sẽ chết, thời gian do dự càng dài, càng có thể không cứu được, chỉ cần không phải là kẻ ngốc sẽ hiểu được tráng sỹ đã có lựa chọn có lợi nhất đối với mình.” Người đàn ông đầu dây bên kia lạnh lùng nói.

“Tôi không quyết đoán như anh, cũng không có khí phách như anh.” Phương Thủ Vân thở dài.

“Đây không phải là vấn đề quyết đoán và khí phách, cũng giống như trên da có một mụn nốt ruồi, anh không quan tâm, kết quả biến thành ung thư, tiếp tục không điều trị anh sẽ mất mạng!”

“Anh không cần nói nhiều như vậy với tôi làm gì, lý lẽ tôi hiểu hơn anh!” Phương Thủ Vân nghe đối phương nói nhẹ nhàng như vậy, không kìm được tức giận: “Nhưng anh đã từng nghĩ qua chưa, nếu như làm rồi, tổn thất sau cùng lớn cỡ nào?”

“Vì anh không nghĩ tới, nếu như không làm, bỏ mặc anh ta tiếp tục phát triển, tổn thất cuối cùng còn lớn hơn, có lẽ sẽ là mấy chục lần!” Người đầu dây bên kia than vãn: “Mười năm trước, tôi và anh đã nghiên cứu rồi, cuối cùng tới phương án kế hoạch hoàn chỉnh cũng đã làm xong, kết quả là anh chùn bước. Khi đó nếu như thực hiện kế hoạch, xác suất có thể hoàn thành khá lớn, và tổn thất cũng không nhiều. Bây giờ lại do dự không quyết thế này, lẽ nào anh còn muốn lặp lại như mười năm trước, hoặc là từ bỏ? Tôi nói cho anh biết, hậu quả khi bỏ mặc không quản tuyệt đối sẽ chọc thủng một lỗ to tướng.”

“Hừ, hừ!” Phương Thủ Vân lạnh lùng hừ hai tiếng, “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì, anh một lòng muốn báo thù, không chết không dứt, những năm qua, anh chưa từng từ bỏ, những người bị anh đổ oan… anh không cảm thấy áy náy sao?”

“Làm nghề này, có mấy ai là người tốt?” Người đầu bên kia cười nhạt một tiếng, một câu nói cũng đủ khiến Phương Thủ Vân không nói lên lời.

“Anh thực sự định khăng khăng làm theo ý mình sao?” Giọng Phương Thủ Vân có phần lạnh lùng.

“Sao lại nói là khăng khăng làm theo ý mình chứ?” Người ở đối diện giật mình hỏi, “Tôi đang giúp anh mà!”

“Nhân tiện thực hiện kế hoạch của anh có phải không?” Phương Thủ Vân hỏi một câu sau đó nói: “Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, cho dù tôi không đồng ý anh cũng vẫn cứ tiếp tục. Anh tưởng rằng đây là trò đùa sao, việc này liên quan tới mạng người, hơn nữa sẽ chết rất nhiều rất nhiều người. Anh không thể vì tư lợi cá nhân mà liên lụy nhiều người vô tội như vậy!”

“Vô tội?” Người đàn ông đầu dây bên kia bật cười ha hả, “Nghe từ miệng anh nói ra, sao tôi lại cảm thấy nực cười tới vậy chứ?”

“Lâm Chí, anh điên rồi sao, anh đừng quên thân phận thật sự của anh là gì?”

Đối phương bắt đầu trầm ngâm, một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh vọng ra từ trong điện thoại: “Tôi chưa bao giờ quên mình là ai, chưa bao giờ quên tôi tới từ đâu, nếu không nhiều năm như vậy, tại sao tôi phải nhẫn nhục chờ đợi chứ? Tôi yêu mảnh đất này, tôi yêu đất nước này, nhưng…”

Người đàn ông ở đầu bên kia bất ngờ dừng lại một lát, như thể hồi tưởng lại điều gì, sau đó nghe thấy ông ta nói tiếp: “Nhưng tôi không cảm nhận được chút ấm áp nào từ chỗ anh…”

“Lâm Chí…” Phương Thủ Vân thầm rùng mình, mặt biến sắc.

“Anh nghe tôi nói hết đã!” Người ở đầu bên kia nói, “Bất luận anh đồng ý hay
không. Mỗi người đều có giới hạn của mình, tôi cũng vậy. Tôi hi vọng anh có thể hiểu được ý nghĩa câu nói này của tôi, vì thế, cho dù anh không muốn giúp tôi, thì cũng đừng ngăn cản tôi. Nếu như tôi phát hiện ra anh giở trò gì trong việc này, tôi sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng, chúng ta từ nay về sau cũng đừng bao giờ liên hệ nữa!”

“Nói một câu nói cuối cùng, anh cũng đừng quên thân phận địa vị của anh hiện tại rốt cuộc từ đâu mà có?”

“Lâm Chí, Lâm Chí…” Phương Thủ Vân gọi liền mấy tiếng, nhưng điện thoại trong tay vẫn dứt khoát vọng lại tiếng ngắt máy của đối phương.

Phương Thủ Vân cầm điện thoại lên, không biết phải làm sao. Ông không hiểu, một giây trước còn đang nói chuyện đàng hoàng, một giây sau sao nói lật mặt là lật mặt?

Tên khốn này! Phương Thủ Vân lớn tiếng chửi rủa.

Ông ta đã chuẩn bị đồng ý kế hoạch nhiệm vụ lần này của đối phương rồi, thậm chí vì việc này đã từng đích thân xin phép lãnh đạo cấp trên, cũng đã nhận được sự đồng ý của lãnh đạo. Bây giờ ông ta chưa bắt đầu thực hiện kế hoạch chính là vì biết được sự tức giận của người ở đầu dây bên kia đã kìm chế quá lâu, bất ngờ bộc phát, sức phá hoại gây ra vô cùng lớn, ảnh hưởng tới quá nhiều nơi.

Mục đích Phương Thủ Vân gọi điện thoại cũng là muốn thương lượng một chút, sau khi thực hiện kế hoạch, mức độ có thể nhỏ một chút được không, tổn thất gây ra có thể giảm nhẹ một chút không, nhưng không ngờ lần này ông ta lựa chọn không thỏa hiệp.

Khốn kiếp! Phương Thủ Vân lại chửi một câu. Gọi điện thoại nhưng phát hiện ra số điện thoại vừa rồi vẫn còn gọi được bây giờ đã trở thành số không sử dụng. Ông mở máy tính với tốc độ nhanh nhất, tìm kiếm cách liên lạc khác nhưng sau nửa giờ đồng hồ, ông phát hiện ra rằng mọi kênh liên lạc đều bị đối phương đóng một chiều.

Phương Thủ Vân trán vã mồ hôi lạnh. Người này nếu như có suy nghĩ gì không hay, tổn thất gây ra sẽ không thể ước lượng. Nghiêm trọng hơn một chút nữa là nếu như ông ta vì việc này mà oán giận, làm ra việc gì đó không hay, sức phá hoại gây ra đúng là khó lòng tưởng tượng được.

Từ trước tới giờ không hề phát hiện ra rằng, sức uy hiếp ông ta có thể gây ra lại lớn tới vậy. Không, là không ngờ có ngày ông ta và mình trở mặt.

Phương Thủ Vân hiện giờ vô cùng hối hận, hối hận mình lưỡng lự, hối hận mình do dự không quyết, hối hận mình quá để tâm tới chuyện được mất.

Bây giờ thì tốt rồi, nếu không thể hiện rõ lập trường, mình sẽ còn mất đi nhiều hơn nữa.

Phương Thủ Vân cầm lấy điện thoại, nhấn máy liên lạc trên bàn làm việc: “Sắp xếp xe chuyên dụng, tôi đi gặp lãnh đạo, càng nhanh càng tốt!”

Tới mức độ này rồi, động thái sự việc đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông.

Trước khi tới Kinh Thành, có nhóm nghiên cứu vấn đề chuyên nghiệp kiến nghị với lãnh đạo, việc lần này nếu như không xử lý ổn thỏa, rất có thể sẽ làm người đó tức giận, sự việc rất có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Khi đó mình không hề xem trọng, cho rằng đây là việc tuyệt đối không thể xảy ra.

Nhưng hiện tại mới cách lúc mình vỗ ngực bảo đảm ở Trung Nam Hải được mấy ngày chứ?

Phương Thủ Vân hối hận tới xanh cả ruột.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện