Xem ra đúng thật là gián điệp nước ngoài, nếu Kim Bằng có thể điều tra ra được gốc rễ của đối phương thì ngược lại còn là chuyện hay.
Có lúc ban ngành an ninh vì muốn có được thêm những tin tình báo hữu dụng hơn nữa thì thậm chí họ còn sẽ chủ động cung cấp một vài tin tức không mấy quan trọng nhưng lại khá phô trương cho tai mắt, âm thầm giúp tai mắt tạo nên tên tuổi. Xem ra tai mắt của Đỗ Tu Hải chính là một kiểu như vậy.
“Vấn đề chính là tại sao thủ hạ của Kim Bằng lại tiết lộ tin tình báo tuyệt mật như vậy với cậu!” Hướng Đông Nam lại hỏi. Hành tung của Kim Bằng trước giờ thần không biết quỷ không hay, giống như vụ ngân hàng vừa rồi, sự việc qua đi lâu như vậy mà ban ngành an ninh mới phát hiện ra được manh mối, có thể coi như là lợi hại lắm rồi.
Hướng Đông Nam vẫn còn một câu chưa hỏi, đó là Kim Bằng là ai, sao ông ta có thể tuỳ ý tiết lộ kế hoạch hành động của mình ra như thế?
Uống rượu, đã thế còn uống rất nhiều, rốt cuộc là vẫn ảnh hưởng tới tư duy của đầu óc. Hơn nữa lại còn hưng phấn quá đà nên vừa có được tin tức anh ta liền đi tìm Hướng Đông Nam luôn, nếu là bình thường thì anh còn có thể bịa ra một lý do vô cùng kín kẽ.
“Tôi cho rằng lần này Kim Bằng ở Kinh Thành có lẽ là muốn giao dịch tin tình báo, vụ ngân hàng lần trước chắc là ông ta cố ý để lộ ra để tung hoả mù!” Đỗ Tu Hải nói.
“Chỉ vậy thôi sao?” Biểu cảm của Hướng Đông Nam có chút thất vọng. Nếu vẫn liên quan tới tin tình báo mà lần trước nói trong cuộc họp thì cũng chẳng khác gì làm trò cười cho người ta. Đối với Hướng Đông Nam, trừ phi bảo ông ta đích thân móc nối với đường dây này của Kim Bằng, có thể đích thân đối thoại với Kim Bằng hoặc giả tận tay tóm được Kim Bằng, chứ nếu không thì những cái khác chẳng có ý nghĩa gì với ông cả.
“Lãnh đạo, ngài cũng biết vị này là người như thế nào, sao có thể khiến chúng ta có được 100% sự chắc chắn về kế hoạch hành tung của ông ta cơ chứ?” Đỗ Tu Hải mặt mũi ủ rũ nói: “Nhưng ngài không thấy là mọi việc sau vụ ngân hàng đã kéo dài quá lâu sao. Tôi cũng nghe không ít lời đồn về ông ta, ngài và ông ấy cùng thời với nhau, ngài còn hiểu ông ấy hơn chúng tôi. Ông ta trước giờ hành động nhanh nhẹn dứt khoát, đã bao giờ dây dưa như thế này chưa?”
Hướng Đông Nam nghe xong liền ngây ra, quả thật đúng như Đỗ Tu Hải nói, đây không phải tác phong làm việc của Kim Bằng. Quan Thành Quân canh ở toà nhà tài chính lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng có chút tin tức nào.
“Hơn nữa thì tin tình báo này không phải là thủ hạ của Kim Bằng tiết lộ ra mà là tổ chức của Kim Bằng chủ động liên hệ với tổ chức tình báo chính phủ Nhật Bản. Tôi quên chưa nói với ngài là vị trí của tai mắt này không hề thấp trong tổ chức chính phủ Nhật Bản, cũng phải tương đương với người phụ trách của khu vực Trung Hoa. Tôi và anh ta chủ yếu là quan hệ hợp tác. Tin tình báo của anh ta được gửi tới từ Nhật Bản, bởi Kim Bằng đặt địa điểm giao dịch ở Kinh Thành nên tôi nghi ngờ rằng tình báo lần này rất có thể có liên quan tới hạng mục khoa học kỹ thuật cao của công nghiệp quân đội được nghiên cứu mới nhất gần đây ở trong nước.”
Hướng Đông Nam lại đứng dậy, sắc mặt tối sầm bất định. Không phải ông kinh ngạc mà là sợ hãi!
Quả thực là gần đây viện nghiên cứu khoa học quốc gia có vài đột phá quan trọng trong lĩnh vực mũi nhọn. Chính bởi đến thời kỳ quan trọng nhất nên mới xin viện trợ tiến hành công tác bảo mật từ các ban ngành có liên quan. Đây cũng là quán lệ thông thường. Cảnh giới trung tâm và công tác bảo vệ dĩ nhiên là do bên quân đội phụ trách, nhưng thẩm định và bảo mật vòng ngoài vẫn đều do ban ngành an ninh phụ trách. Thành quả kỹ thuật lần này vô cùng quan trọng, kể cả trong ban ngành an ninh cũng chỉ có hai người biết chuyện này: Bộ trưởng Hình và Hướng Đông Nam ông.
Dựa theo quyền hạn và cấp bậc thì chuyện này vốn dĩ ông không có quyền được biết nhưng bởi Bộ trưởng Hình lên chức chưa lâu, các mặt vẫn chưa đạt tới mức có thể cân nhắc nặng nhẹ, thêm vào đó là Hướng Đông Nam có mối quan hệ và ngọn nguồn tốt đẹp với phía quân đội nên chuyện lần này cấp trên giao cho Hướng Đông
Nam toàn quyền phụ trách sắp xếp điều phối.
Người được ông phái tới Viện Khoa học quốc gia để chấp hành nhiệm vụ lần này đều không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vấn đề chính là tại sao Đỗ Tu Hải lại biết được? Hơn nữa anh ta lại còn biết được thông qua tổ chức gián điệp tình báo nước ngoài.
Vấn đề xảy ra ở đâu? Là từ phía Viện Khoa học quốc gia hay phía quân đội? Về cơ bản chẳng cần phải suy nghĩ tới ban ngành an ninh bởi chỉ có ông và Bộ trưởng Hình là biết chuyện này, đến ngay cả Lý Tam Giang cũng còn chẳng biết.
Bắt đầu từ khi nào mà lĩnh vực an ninh tình báo của quốc gia lại có lỗ hổng lớn như vậy.
“Cậu ra ngoài trước đi!” Hướng Đông Nam mặt mũi tối sầm lại đuổi người ra ngoài.
Đỗ Tu Hải biết điều lui ra khỏi văn phòng của Hướng Đông Nam. Anh biết là tin tình báo mà bản thân vừa tiết lộ quá quan trọng, Hướng Đông Nam phải báo cáo lên cấp trên.
Sau khi Đỗ Tu Hải đi ra ngoài, Hướng Đông Nam day mạnh huyệt thái dương của mình. Hai phút sau, ông mới nhấc điện thoại bảo mật trên bàn làm việc lên.
Máy điện thoại này là đường dây chuyên biệt gọi thẳng lên cơ quan tối cao của quốc gia. Mức nguy hiểm của tính chất của sự việc lần này không bình thường, Hướng Đông Nam quyết định phải báo cáo trực tiếp lên lãnh đạo tối cao.
Vài phút sau, Hướng Đông Nam cúp máy, khuôn mặt ông đỏ bừng khác lạ.
Lãnh đạo cấp trên giao cho ông toàn quyền phụ trách chuyện này.
Ông chẳng chút do dự mà ấn vào nút gọi điện thoại trên bàn: “Bảo Đỗ Tu Hải vào đây!”
Đỗ Tu Hải đợi ở bên ngoài phòng làm việc, đây là phòng thư ký, ngoài thư ký Hầu ra thì còn có hai cảnh vệ mặc vũ trang nữa.
“Lãnh đạo!” Đỗ Tu Hải đứng trước bàn làm việc, anh không nói câu gì mà nhìn Hướng Đông Nam đang nhìn chằm chằm vào mình. Trong lòng anh bất giác cảm thấy run rẩy bởi ánh mắt Hướng Đông Nam nhìn anh vô cùng khác thường.
Lẽ nào tin tình báo mà anh nhận được là sai sao?
Không thể nào! Đỗ Tu Hải thấp thỏm suy đoán.
Thực ra Hướng Đông Nam đang do dự xem liệu có cần để Đỗ Tu Hải tới sở Nội vụ học tập một thời gian hay không.
Bởi hành động lần này quá quan trọng, quan trọng tới mức sẽ ảnh hưởng tới an ninh của cả quốc gia. Bây giờ ngoại trừ ông và cơ quan tối cao của quốc gia ra thì chỉ có Đỗ Tu Hải là biết được một vài tin tức. Vì để bảo mật tuyệt đối nên thậm chí Hướng Đông Nam còn muốn cách ly Đỗ Tu Hải, đợi sau khi hành động kết thúc mới thả anh ra.
Tất nhiên là công lao đáng thuộc về Đỗ Tu Hải thì sẽ chẳng thiếu phần cho anh, bất kể thế nào, nếu không có tai mắt của Đỗ Tu Hải cung cấp tin tình báo thì sẽ chẳng có ai biết được là lại xảy ra vấn đề lớn như vậy.
Đúng vào lúc Đỗ Tu Hải cảm thấy thấp thỏm không yên, Hướng Đông Nam liền mở lời nói thẳng: “Nếu bây giờ đưa cậu tới sở Điều tra Nội vụ học tập một thời gian thì cậu có ý kiến gì không?”
Trước khi quyết định nên sắp xếp Đỗ Tu Hải thế nào thì Hướng Đông Nam vẫn muốn nghe ý kiến của bản thân Đỗ Tu Hải. Có thể tưởng tượng ra rằng sau hành động tấn công lần này thì Đỗ Tu Hải sẽ một bước lên mây, danh tiếng vẻ vang. Tuy không khoa trương tới mức thăng liền ba cấp một lúc nhưng sau này nếu không xảy ra sự cố gì quá lớn thì chắc chắn con đường sự nghiệp của anh sẽ bằng phẳng thuận lợi.
Trước khi Lý Tứ Hải về hưu thì bản thân ông cũng có vài tâm phúc trung thành. Tuy họ không có vấn đề gì nhưng luận về năng lực và tầm cỡ thì cùng lắm cũng chỉ ở bậc trung. Còn Đỗ Tu Hải chính là người đầu tiên ông muốn nhắm đến sau khi Lý Tứ Hải về hưu.
Xét về năng lực, Đỗ Tu Hải còn thua kém Quan Thành Quân hay Đào Bình An, nhưng bàn về kỹ năng tổng hợp thì Đỗ Tu Hải lại chẳng kém điểm nào, thậm chí Hướng Đông Nam còn định bồi dưỡng Đỗ Tu Hải thành đại tướng đứng đầu của mình.