Ông chú lái xe, đưa tài xế về một khu căn hộ cũ, phòng tài xế thuê ở chính là chỗ này.
Trong cửa hàng ở trước cửa tiểu khu, tài xế mua một bao thuốc, trò chuyện vài câu với cụ ông trong cửa hàng, nhìn kiểu hai người họ nói chuyện giống như rất thân thiết vậy.
Tài xế vừa trò chuyện với cụ ông, vừa âm thầm quan sát trước cửa khu căn hộ. Chỉ cần muốn vào khu căn hộ, đây là con đường tất yếu phải băng qua, không có cửa thứ hai có thể đi, cho nên ông ta đang quan sát xem phía sau có người đang theo dõi hay không.
Hai người trò chuyện rất ăn ý với nhau, cụ ông không ngừng dự tính khi nào khu căn hộ này được liệt vào kế hoạch giải tỏa.
“Sắp rồi!” Tài xế tràn đầy tự tin mà nói với cụ ông, hệt như ông là lãnh đạo của sở quy hoạch chính phủ vậy: “Không thấy đối diện đã đang xây rồi sao!”
Điều này vừa đúng đụng đến chỗ ngứa của cụ ông, do mặt bằng của cửa hàng này là của chính bản thân ông, diện tích cũng không nhỏ, hơn nữa còn có một căn hộ ở trong đây. Theo mức giá thị trường bây giờ, chỉ cần giải tỏa, cụ ông và ba đứa con trai, một đứa con gái, ai cũng sẽ nghiễm nhiên trở thành triệu phú.
Đối diện khu căn hộ kiểu cũ là một khu nhà ở đang khởi công xây dựng, lúc này, công nhân đã tan ca từ lâu rồi. Ở tầng 11, có hai bóng người hầu như hòa thành một thể với môi trường xung quanh đang nằm phía sau cây cột xi măng, đang dùng một ống nhòm điện tử có bội số lớn nhìn vào trước cửa khu căn hộ. Mà hình bóng của tài xế trong ống kính vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông trên mặt ông ta.
Một đại lộ bình thường cách đó rất xa cùng nằm tại Kinh Thành, có một tòa nhà còn cũ hơn khu căn hộ này tọa lạc tại đây, nhìn phong cách xây dựng và bề ngoài là biết, đây là sản nghiệp của cuối những năm 90 ở thế kỉ trước. Sở dĩ còn chưa giải tỏa xây dựng lại, chẳng qua là cách trung tâm thành phố khá xa, không thể hình thành giới thương mại quy mô lớn, điều quan trọng hơn là, chủ tòa nhà này hình như làm trong cơ quan nào đó trong quân khu, giá đòi có chút quá đáng, lợi nhuận không lớn, đương nhiên không có người muốn tiếp nhận.
Tầng B1 của tòa nhà là khu vực tựa như phòng chuyển đổi điện xoay chiều, phòng máy lạnh v.v..., tạp âm bên trong rất lớn, hai người đứng đối diện với nhau, nếu như không lớn tiếng nói chuyện thì không thể nào nghe được.
Thuận theo cầu thang đi xuống dưới thì tới tầng B2, đi xong cầu thang hai tầng, chỉ nhìn thấy một cánh cửa lớn ở trước mặt, từ bên ngoài nhìn vào cánh cửa như được hàn nối đơn giản từ tấm thép, thực ra bên trong là hợp kim cứng chắc nhất, nếu như không có sự khởi động của hệ thống thủy lực do máy tính khống chế, cho dù lái một chiếc xe tăng đến, cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Cơ sở dân dụng bên trong tòa nhà, nói đơn giản hơn chính là hầm trú ẩn, có một công ty thương mại truyền thông luôn thuê dụng chỗ này, tuyên bố bên ngoài là dùng để chứa đồ lặt vặt, nhưng thực ra là phòng hội nghị và phòng làm việc của tổ đặc nhiệm nào đó trong vụ Tây Á, nơi đây có lắp đặt hệ thống không khí trong lành và hệ thống phòng cháy chữa cháy tiên tiến nhất, ở dưới lòng sâu mặt đất ẩn giấu đi sóng radio một cách hiệu quả, cũng ngăn chặn tính khả năng của việc nghe lén thông qua tia laser và chấn động không khí, tất cả đường dây liên lạc đều ngăn cách với đường dây nội bộ của tòa nhà, do tầng B1 chính là các phòng thiết bị của tòa nhà, cho nên không ai để ý đến tiếng “tút tút” không ngừng vang ra từ máy hàn điện Diesel.
Trong một căn phòng tựa như phòng hội nghị, có nguyên một bức tường đều là màn hình LCD, trên màn hình cực to kia, thực chất là đang truyền tải khung cảnh các nhóm giám sát nhìn thấy từ ống nhòm điện tử.
Khung cảnh bị chia thành mười mấy cái ô nhỏ, nhưng bất cứ một màn hình nào bị chia ra cũng lớn hơn tivi 50inch. Khung cảnh tài xế bước vào khu căn hộ chỉ là một bộ phận trong đó. Trong các khung cảnh khác, có những loại người khác nhau, có khung cảnh cả gia
đình bạn người Nhật của Tiểu Điền ở trong phòng khách, có khung cảnh nhân viên từng phục vụ trong phòng riêng Tiểu Điền, thậm chí còn có khung cảnh nhân viên phục vụ đem thức ăn vào phòng riêng của Tiểu Điền, cảnh quản lí khách sạn chỉ nói qua vài câu với Tiểu Điền...
Chỉ cần là Mục Hán rời khỏi khách sạn, sau khi Tiểu Điền bước vào khách sạn, tất cả những người từng tiếp xúc với Tiểu Điền, toàn bộ đều xuất hiện trong màn hình giám sát.
Mà trong phòng hội nghị chỉ có hai người, Đỗ Tu Hải và Phùng Đào.
Thực ra mọi hành động trong tối nay đều là một cái bẫy, đều nằm trong tầm tay của Đỗ Tu Hải. Anh lấy một phần tình báo mà tương đối quan trọng đối với người Nhật làm mồi, Mục Hán là người đưa mồi, đưa mồi đến tay Tiểu Điền.
Mã số mà Mục Hán báo cho Tiểu Điền, trong CIA có sẵn ghi chép, vì đây là một thân phận khác của Mục Hán. Tiểu Điền hoàn toàn có thể thông qua bộ Quốc phòng, điều tra được thông tin của Mục Hán. Đỗ Tu Hải không tin anh ta không cắn câu.
Mục đích của Đỗ Tu Hải chính là muốn thông qua Tiểu Điền, ép cấp trên của Tiểu Điền ra. Anh cho rằng đây chắc hẳn là một nhiệm vụ đấu tranh lòng kiên nhẫn, thậm chí anh đã điều động toàn bộ nhân viên tình báo trong tay có thể điều động trong Kinh Thành, kế hoạch liệt kê tất cả những người gần đây từng tiếp xúc với Tiểu Điền, thậm chí là thuộc hạ của Tiểu Điền, bao gồm đầu bếp, tài xế vào danh sách giám sát trọng điểm.
Tài xế taxi đưa Tiểu Điền về văn phòng Liên Hợp Quốc, đương nhiên cũng nằm trong đó.
Khoảnh khắc đầu tiên Tiểu Điền ngồi lên taxi, tin tức liền truyền đến cho Đỗ Tu Hải. Đỗ Tu Hải lập tức cho người thông qua biển số xe điều tra mọi thông tin về chiếc taxi này, đồng thời bắt đầu sắp xếp nhân viên tiến hành giám sát từ xa nơi ở của tài xế này.
Mà ông chú vừa mới thay ca kia, đưa tài xế về nhà xong, vừa chạy ra hai con đường, còn chưa có một người khách nào đã bị cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ kiểm tra nồng độ cồn của lái xe chặn lại.
Đương nhiên là phải thổi rồi, kết quả ông chú này trợn tròn mắt: Nồng độ cồn 22 độ, vừa đúng tiêu chuẩn của lái xe say rượu.
Hết cách, ông chú bị cảnh sát giao thông đưa đến bệnh viện, tiến hành kiểm tra thêm. Chiếc taxi đương nhiên được đưa đến bộ Công an ở gần đó, chưa tới ba phút, nhân viên đặc nhiệm được Đỗ Tu Hải sắp xếp cải trang thành cảnh sát giao thông kiểm tra một lượt bên trong và ngoài chiếc taxi...
Xe đúng thật là taxi, chỉ có hai ca tài xế. Một người là người sở hữu chiếc taxi này, chính là ông chú vừa mới thay ca kia, một người khác, chính là tài xế vừa mới giao ca.
Thân phận của tài xế rất bình thường, giống như những người khác sống trong thành phố lớn này vậy, ao ước có thể ở nơi này tìm được cơ hội thuộc về mình.
Thấy tài xế vô cùng bình thường, nhìn không ra tài liệu nào bất thường cả, nhưng Đỗ Tu Hải vẫn không từ bỏ. Nhân viên đặc công chuyên nghiệp chuyển tình báo, chỉ cần một động tác nhỏ nhoi là có thể hoàn thành. Đặc công hoặc gián điệp càng kinh nghiệm phong phú, càng không thu hút sự chú ý, giống như tài xế taxi kia vậy.
Nói đi phải nói lại, vì tiền tài, thậm chí có những người trong nước chưa từng thấy qua một đồng xu nàomà vẫn bị kẻ khác lừa gạt xông pha đi làm kẻ bán nước, Đỗ Tu Hải không biết đã chính tay bắt được bao nhiêu người.
Đỗ Tu Hải và Phùng Đào đều không lên tiếng, mà là yên tĩnh nhìn màn hình. Đương nhiên, một người chỉ có một đôi mắt, muốn nhìn hết tất cả những khung cảnh các nhóm giám sát truyền tải đến, vậy thì tuyệt đối không thể nào.