"Trong điện thoại, Chức Vỹ có nói nội dung liên quan tới giao dịch tình báo không?” Phùng Đào vẫn không yên tâm hỏi.
“Cô ta không nói gì trong điện thoại cả, căn cứ quy luật hoạt động của bọn chúng, có thể là hôm nay sẽ giao hàng!” Trưởng nhóm thông tin trả lời.
Bọn chúng ở đây chính là thành viên trong “Thanh Đồng” mà Đỗ Tu Hải nhắc tới khi báo cáo với Hướng Đông Nam, có điều cấp bậc của những người này không cao, thuộc vào nhóm thấp nhất và tầm trung trong tổ chức.
Ở đây, hàm ý cấp bậc không cao không phải là đối phương rất kém cỏi, cũng không phải là chỉ loại không được huấn luyện bài bản, mà là cấp bậc tình báo mà những người này có thể tiếp xúc được trong tổ chức khá thấp.
Tiểu Đào đoán rằng những người này rất có thể đã tham gia vào hoạt động gián điệp trong nước, và trước đây từng hợp tác với Đỗ Tu Hải.
Hiện giờ Đỗ Tu Hải yêu cầu mình giám sát công ty này và có hành động cần thiết.
Nhân viên tình báo trong cơ quan an ninh đều biết rằng, việc thế này vô cùng bình thường, giống như nhà nông nuôi một con heo, bất luận trước đây chăm sóc thế nào, mục đích cuối cùng cũng là mổ thịt.
Những người này trong mắt họ còn không bằng heo. Vì động cơ của bọn chúng không đơn thuần, chỉ muốn phá hoại sự an bình, đoàn kết và phồn vinh, ổn định của đất nước này, bất luận là ai, tới lúc cần đối phó với bọn chúng đều sẽ không nương tay.
Dụng ý của Đỗ Tu Hải chính là quét sạch đám tôm tép tầng thấp này, ép buộc nhân viên cấp cao của đối phương xuất hiện.
“Bọn chúng sẽ giao hàng ở công viên?” Phùng Đào lại hỏi.
“Chức Vỹ khi hẹn thời gian với đồng nghiệp ở công ty du lịch trong điện thoại có nhắc tới công viên Minh Hải. Còn trong tình báo vụ trưởng Đỗ cung cấp cho chúng ta, công viên này chính là nơi Chức Vỹ và Tiểu Điền thường xuyên dùng để gặp mặt và giao dịch tình báo. Chức Vỹ vừa nhận được tình báo liền tới công viên này, khả năng giao dịch tình báo với Tiểu Điền là rất lớn.” Nhóm trưởng nhóm thông tin nói.
Phùng Đào khẽ gật đầu.
Từ trước tới giờ, lãnh sự quán các nước và các cơ quan của Liên Hợp Quốc ở trong nước vốn dĩ chính là khu vực cao cấp để gián điệp và đặc công nước ngoài tiến hành giao dịch tình báo và thông tin, nhân viên làm việc trong này phần lớn đều làm công tác gián điệp. Nhưng những thông tin cơ bản của dân sinh không gây hại cho quốc gia, các cơ quan liên quan cũng không để tâm.
Thiết bị liên lạc của những nhân viên làm việc này cũng như bản thân những nhân viên này chính là đối tượng cơ quan an ninh quốc gia theo dõi gắt gao. Vì thế muốn lợi dụng các kênh thông tin như mạng internet để trao đổi tình báo, khả năng bại lộ là chín mươi chín phần trăm. Cách trao đổi ổn thỏa nhất chính là hình thức mật mã.
“Đó là địa điểm trao đổi đầu tiên thường lệ của họ, trong tình báo lãnh đạo cung cấp cho biết rằng Chức Vỹ thường xuyên tới công viên này, mỗi lần tới đều ngồi ghế ở cổng khu vui chơi trẻ em một lát, xem trẻ nhỏ chơi đùa. Trong thời gian này cũng có người khác ngồi ở đầu ghế còn lại, cùng lắm sau mười phút Chức Vỹ liền rời đi, nhưng cô không hề tiếp xúc và giao lưu với bất cứ người nào ngồi ở chiếc ghế này cả.” Trưởng nhóm thông tin trả lời.
Lãnh đạo nói ở đây chính là Đỗ Tu Hải, trước đây anh đã nhiều lần hợp tác với tổ chức này, đối phương luôn xem anh là nhân viên gián điệp của một nước Tây Á nào đó gài tại trong nước, cũng khá tín nhiệm anh, còn Đỗ Tu Hải sớm đã làm rõ toàn bộ gốc gác của những người này.
Tình hình này có nghĩa là vụ việc có phần phức tạp, Chức Vỹ và Tiểu Điền đều là nhân viên tình báo kinh nghiệm phong phú, nếu như tùy tiện bắt giữa rất khó có thể lấy được bằng chứng trực tiếp, cho dù trên người của người trao đổi có thứ gì đó cũng không thể dùng làm bằng chứng định tội được, vì mọi tình báo đều xuất hiện dưới hình thức mật mã, không biết bản gốc biên dịch mật mã sẽ không thể nào phá giải được ý nghĩa của nó, mặc dù mình biết thông tin tình báo là gì nhưng những người khác thì không thể hiểu được từ ngữ và hình ảnh trên đó.
Hơn nữa Tiểu Điền là viên chức thương vụ của cơ quan Liên Hợp Quốc trong nước, là quan chức của cơ quan nước ngoài, có quyền miễn trừ ngoại giao, nếu vượt qua thời gian nhất định mà không có được bằng chứng phạm tội trực tiếp của hắn thì nhất định phải thả hắn ra.
Yêu cầu của Đỗ Tu Hải là lấy danh nghĩa chính phủ bắt gọn những người này. Vì bất luận là sự cố hình thức nào: Ví dụ như những nhân viên tầng lớp thấp này mất tích, ví dụ nói những người này bị tổ chức gián điệp nước khác bắt giữ, đều sẽ khiến nhân viên cao cấp của tổ chức gián điệp này nghi ngờ, còn nếu bị cơ quan an ninh quốc gia bắt giữ thì không nằm trong danh sách sự cố, đây cũng chính là
lí do hợp lý nhất có thể khiến đối phương chấp nhận.
Vì thế lần hành động lần này thay bằng nói là gài bẫy, không bằng nói là đang câu cá.
“Nhân viên nhóm giám sát gửi tín hiệu hình ảnh trực tiếp của hiện trường tới rồi!” Trưởng nhóm thông tin nói với Phùng Đào.
Phùng Đào gật đầu, trưởng nhóm thông tin bấm mấy nhát trong máy tính trước mặt mình, một bức tường của phòng họp sáng lên, sau đó xuất hiện một màn hình cực lớn, trên màn hình là camera giám sát trực tiếp Chức Vỹ.
Hình ảnh chụp được từ các hướng khác nhau, có chút lắc lư, rõ ràng là camera đang trong trạng thái vận động.
“Đó là địa điểm trao đổi đầu tiên thường lệ của họ, trong tình báo lãnh đạo cung cấp cho biết rằng Chức Vỹ thường xuyên tới công viên này, mỗi lần tới đều ngồi ghế ở cổng khu vui chơi trẻ em một lát, xem trẻ nhỏ chơi đùa. Trong thời gian này cũng có người khác ngồi ở đầu ghế còn lại, cùng lắm sau mười phút Chức Vỹ liền rời đi, nhưng cô không hề tiếp xúc và giao lưu với bất cứ người nào ngồi ở chiếc ghế này cả.” Trưởng nhóm thông tin trả lời.
Lãnh đạo nói ở đây chính là Đỗ Tu Hải, trước đây anh đã nhiều lần hợp tác với tổ chức này, đối phương luôn xem anh là nhân viên gián điệp của một nước Tây Á nào đó gài tại trong nước, cũng khá tín nhiệm anh, còn Đỗ Tu Hải sớm đã làm rõ toàn bộ gốc gác của những người này.
Tình hình này có nghĩa là vụ việc có phần phức tạp, Chức Vỹ và Tiểu Điền đều là nhân viên tình báo kinh nghiệm phong phú, nếu như tùy tiện bắt giữa rất khó có thể lấy được bằng chứng trực tiếp, cho dù trên người của người trao đổi có thứ gì đó cũng không thể dùng làm bằng chứng định tội được, vì mọi tình báo đều xuất hiện dưới hình thức mật mã, không biết bản gốc biên dịch mật mã sẽ không thể nào phá giải được ý nghĩa của nó, mặc dù mình biết thông tin tình báo là gì nhưng những người khác thì không thể hiểu được từ ngữ và hình ảnh trên đó.
“Chức Vỹ vừa gọi điện cho đồng nghiệp ở công ty du lịch, bây giờ chuẩn bị ra khỏi nhà!” Người nói là một nữ đặc nhiệm đang theo dõi.
“Đồng chí bám sát mục tiêu, đợi sau khi Chức Vỹ ra khỏi nhà, cô ta chắc chắn sẽ ngồi phương tiện giao thông công cộng, nếu như khi tới ngã tư gần nhà cô ta mà cô ta vẫn đi bộ, nhóm theo dõi nhất định phải đổi người.”
Phùng Đào đeo tai nghe, nói với thành viên theo dõi. Anh sợ rằng thời gian đi theo Chức Vỹ của thành viên trong tổ quá lâu sẽ khiến đối phương phát hiện.
“Mỗi hai nhóm tiếp tay sau khi mục tiêu đi qua ngã tư, qua đường, mỗi ba nhóm chi viện, chú ý xe hơi ở đầu đường. Đối phương rất có thể sẽ ngụy trang thành xe taxi đón mục tiêu đi, để tránh mục tiêu bất ngờ thoát khỏi tầm giám sát và theo dõi của chúng ta. Xe đặc nhiệm không được tắt máy, thuận tiện cho việc khởi động bất cứ lúc nào!”
Phùng Đào lập tức nhắc nhở các nhân viên hành động có mặt ở hiện trường. Trước đó đã chứng minh, cấp trên của Tiểu Điền và Chức Vỹ chính là tài xế taxi như dự đoán.
Hôm nay là cuối tuần, thời gian này đã là bốn giờ chiều nhưng người ở công viên vẫn rất đông, trong và ngoài cửa khu vui chơi trẻ em đều là trẻ em nô đùa, còn có ba mẹ đang giục trẻ mau mau về nhà.
Một cô gái chừng ba mươi tuổi xuất hiện trong camera của nhân viên giám sát, váy liền thân màu hồng phấn ôm lấy cơ thể gợi cảm, trên sống mũi có một chiếc kính gọng vàng, ngũ quan tinh tế, vóc dáng cao ráo, nói cô ta là người mẫu cũng có người tin, nói cô ta là nhân viên văn phòng cũng có người tin, hoặc là nói cô ta có lẽ là tiểu tam, cho dù làm ngành nghề đặc biệt cũng có người tin, nhưng nếu như bạn nói với người khác cô ta là gián điệp nước ngoài, mười người thì có tới chín người phải trố mắt.
Chức Vỹ đi vào công viên, tới tiệm đồ uống lạnh ở bên cạnh cổng khu vui chơi trẻ em, mua một cốc nước lạnh, ngồi xuống chiếc ghế dài nghỉ ngơi ở cổng khu vui chơi trẻ em.
Sau đó cô ta lại mở túi, lấy ra một cuốn tạp chí thời trang mỏng, vừa uống nước vừa đọc tạp chí.