Ba ngày sau, Tống Triều Dương nhận lời mời tới văn phòng của Lý Hương Quân, Lý Hương Quân liền đẩy một vài hồ sơ đã làm xong tới trước mặt Tống Triều Dương.
“Đây là chứng minh thư nhân dân! Đây là các giấy tờ khác!”
Tống Triều Dương chỉ cầm chứng minh thư lên xem, trong lòng có một thứ tình cảm kì lạ.
Từ hôm nay trở đi, cũng coi như có thân phận an toàn thực sự. Theo như tâm nguyên của ông, tìm một trường học tốt, chăm chỉ học tập, thi đậu một trường đại học tốt một chút và tốt nghiệp. Sau đó tìm việc, sau đó lấy vợ, sinh con, sống một cuộc sống bình thường. Đây chính là cuộc sống hoàn hảo nhất, hạnh phúc nhất trong lòng ông. Nhưng mình thực sự muốn vậy sao?
“Sau khi tôi chọn lọc, chọn được hai trường này. Hai trường trung học đều thuộc top đầu ở Kinh Thành. Cách không xa nơi ở hiện tại của cậu, cậu chọn lấy một trường, trước khi khai giảng tôi sẽ làm xong thủ tục chuyển trường cho cậu, cậu sẽ có thể tới nhập học!” Lý Hương Quân đưa hồ sơ của hai ngôi trường cho Tống Triều Dương.
Sau vài lần tiếp xúc, càng ngày càng hiểu kĩ hơn về Tống Triều Dương, Lý Hương Quân cảm thấy mình càng ngày càng không nhìn thấu Tống Triều Dương.
Bất luận là về lời nói hành động, tư chất, cử chỉ đều toát lên sự vững vàng mà chỉ những người đàn ông trưởng thành mới có được. Lần đầu gặp mặt bạn có thể sẽ cảm thấy cậu ta ngoài hai mươi tuổi. Tiếp xúc lần thứ hai, bạn thậm chỉ sẽ nghi ngờ cậu ta ngoài ba mươi tuổi. Nhưng ai có thể ngờ rằng cậu ta chỉ là một chàng trai vừa tròn mười tám tuổi, vẫn còn là học sinh cấp ba.
Nhưng hồ sơ cho thấy, vì yêu cầu của ông, ba mẹ cậu làm việc ở nước ngoài, là bà cậu nuôi cậu khôn lớn, cho tới năm mười lăm tuổi sau khi bà qua đời cậu mới ra nước ngoài sinh sống hai năm. Cơ bản là sống một mình. Chàng trai trưởng thành trong môi trường như vậy, lẽ ra phải là một điển hình ngỗ ngược mới phải. Là môi trường ra sao đã hun đúc nên con người cậu ta?
Lẽ nào là vì gia đình trải qua biến cố, bất ngờ trưởng thành?
“Trường này đi!” Tống Triều Dương lấy đại một phần hồ sơ, chỉ vào và nói.
Lý Hương Quân cầm lấy hồ sơ, hai ngôi trường này đều đã được cô lựa chọn kĩ lưỡng, bất luận là về tác phong hay chất lượng học tập, trình độ giáo viên, dường như đều không hề thua kém nhau, chọn trường nào cũng đều không có tổn thất gì cả.
“Trung học Thực Nghiệm số 4?” Lý Hương Quân lẩm bẩm một câu: “Nói thực lòng, trường này đúng là thích hợp với cậu hơn trường kia.”
“Hử?” Tống Triều Dương hơi tò mò.
“Địa chỉ cũ gần trung học Thực Nghiệm số 4 là khu tập thể Quân khu trước đây, tiền thân của trung học Thực Nghiệm số 4, là trường học của con cháu quân nhân. Sau này mới đổi thành trung học Thực Nghiệm số 4, bây giờ vẫn có rất nhiều con cái của quân nhân và quan viên chính phủ theo học ở đây, dần dần khiến ngôi trường này vô hình chung cũng mang theo chút ít màu sắc quý tộc, rất nhiều thương nhân giàu có cũng tìm đủ mọi cách để nhét con cái mình vào học ở ngôi trường này.”
“Có phải là rất khó để vào học không!” Tống Triều Dương hỏi.
“Cũng không tới mức đó!” Lý Hương Quân cười nói: “Địa chỉ hiện giờ của cậu thuộc về trường này, mọi thủ tục đều rất đầy đủ, và không cần tốn quá nhiều công sức!”
“Nếu như khó giải quyết thì đổi sang trường còn lại cũng được!” Tống Triều Dương nói không mấy bận tâm, cho biết mình không hề chú trọng những vấn đề này.
“Giải quyết xong tôi sẽ gọi điện thông báo cho cậu!” Lý Hương Quân nói với Tống Triều Dương, “Nếu như còn có các yêu cầu khác nữa, cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào! Sau này tôi sẽ là người giám hộ của cậu!”
“Không cần đâu, chủ nhiệm Lý, tôi đã tròn mười tám tuổi rồi!” Tống Triều Dương bối rối nói.
Vì liên quan tới một món di sản lớn, trong hồ sơ có nói rõ về vấn đề người giám hộ, vì thế ở Kinh Thành, bất luận là sinh sống hay học tập, nếu như có vấn đề gì bản thân không xử lý được đều có thể tìm ngay tới Lý Hương Quân. Tống Triều Dương tưởng rằng mình không nhắc tới, Lý Hương Quân cũng sẽ không hỏi về việc này, nhưng không ngờ Lý Hương Quân lại chủ động nói ra.
Có thể mở được văn phòng luật sư ở nơi này, bất luận là thân thế hay là năng lực chắc chắn đều không tệ, sao có thể làm bảo mẫu cho mình được.
“Ha ha ha…” Lý Hương Quân bịt miệng cười rạng rỡ: “Cậu phải nghĩ cho kĩ, đợi sau khi cậu tốt nghiệp đại học và tìm được việc làm, ủy thác của chúng ta mới xem như kết thúc. Tới khi đó còn cần tôi kí tên trên thủ tục thừa kế tài sản nữa…”
“Được thôi!” Tống Triều Dương không biết phải làm sao đành đồng ý một tiếng, sau đó rời khỏi văn phòng luật sư.
Trong két an toàn có thư viết tay của ông, có toàn bộ hồ sơ thông tin. Văn phòng luật sư và Lý Hương Quân cùng thân phận người giám hộ của Lý Hương Quân đều được chỉ định trong hồ sơ. Tống Triều Dương không nghi ngờ vấn đề gì trong đó cả. Chỉ có điều bản thân hiểu quá ít thông tin, tạm thời không rõ dụng ý của ông mà thôi.
Về tới nhà ở Kinh Thành, Tống Triều Dương có cảm giác như thể sang một kiếp khác. Trước đây, hàng năm chí ít ông đều có một nửa thời gian không ở bên cạnh, bản thân cơ bản cũng là sống một mình.
Sau khi ông trở về, hai người lại bắt đầu băng rừng vượt núi, lang bạt kì hồ, chịu đựng không ít cực khổ. Bây giờ cuối cùng đã an định nhưng cứ có cảm giác không quen.
Nhà là nhà lầu rộng gần ba trăm mét vuông, căn cứ theo giá nhà ở vùng này cũng phải tới mấy chục triệu tệ. Cũng không biết ông dùng cách nào khiến cho các thủ tục nhìn có vẻ hợp pháp và hợp lý. Về mặt lý thuyết, gia tộc sống ở hải ngoại của mình, thực lực kinh tế tương đối hùng mạnh, bản thân mình ở Kinh Thành có một căn nhà thế này cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên.
Trên bàn trà có một chiếc thẻ ngân hàng, Tống Triều Dương đã kiểm tra rồi, toàn bộ di sản của ba mẹ trên danh nghĩa của mình đều cất giữ trong một công ty quản lý tài sản, con số lớn tới bất ngờ. Hàng tháng rút định kì một phần phí sinh hoạt, đợi sau khi mình chính thức đi làm sẽ trả lại toàn bộ một lượt.
Sống trong căn nhà rộng lớn mà người thường ao ước, hàng tháng đều có tiền tiêu vặt nhiều xông xênh, còn có một khối tài sản khổng lồ đợi mình lĩnh nhận, đây là việc có thể khiến bất cứ người nghèo nào nằm mơ cũng phải bật cười tỉnh giấc, nhưng tại sao mình lại không vui nổi.
Tống Triều Dương nằm trên sô pha cao cấp trong phòng khách, nhìn chiếc đèn chùm hoa lệ trên trần nhà, cả người như bị rút đi hết toàn bộ sinh khí, giống như một cái
xác không hồn, ánh mắt không hề có lấy một tia ánh sáng nào cả.
Quân khu Tây Nam, ông chủ mập của cửa hàng ở Nam Thành, Hồ Thái Hòa, Hồ chủ nhiệm bây giờ, Cao Chính Ba, còn cả đám đông cấp dưới mặc quân phục chỉnh tề, đang ngồi nghiêm túc đợi trong phòng họp.
Hồ Thái Hòa ngồi đầu, bà chủ cửa hàng, chủ nhiệm Đặng Tiểu Mai bây giờ đang ngồi ở vị trí bên dưới ở gần, nhưng quân hàm của hai người thì có chút thú vị.
Hồ Thái Hòa là hai gạch một sao, Đặng Tiểu Mai lại là hai gạch ba sao, theo lý mà nói, Đặng Tiểu Mai nên ngồi ở vị trí đầu của Hồ mập mới đúng.
Cao Chính Ba ngồi đối diện với Hồ Thái Hòa, nhìn huy chương trên vai quân phục của Hồ Thái Hòa liền lộ nụ cười đầy ẩn ý.
“Chủ nhiệm Hồ, mỗi lần gặp anh, sao trên vai anh lại thiếu một ngôi. Lần sau gặp lại, có phải anh sẽ thăng lên sĩ quan cấp úy không?”
Hồ Thái Hòa nheo mắt, liếc nhìn hai vạch, bốn sao trên vai Cao Chính Ba, từ từ để lộ một tia sáng sắc lạnh. Cao Chính Ba đối diện không hề bị ảnh hưởng, vẫn mỉm cười đáng ghét.
“Chủ nhiệm Cao, nếu như không muốn lát nữa sau khi lãnh đạo tới nhìn thấy dấu chân trên mặt anh, thì phiền anh hãy ngậm miệng lại!”
“Chà chà!” Cao Chính Ba mỉm cười cảm thán hai tiếng, “Ăn bò bít tết một tuần đúng là khác hẳn, khí thế quá nhỉ?”
Nghe thấy câu nói đầy giễu cợt của Cao Chính Ba, Mắt Kính và Ong đều có chút mất kiềm chế, Hồ Thái Hòa vội vàng liếc mắt ngăn cản.
Cãi vã thì được, nhưng nếu như động thủ trong cuộc họp cấp bậc này, bị giam nửa tháng vẫn còn là nhẹ.
Ở một tuần trong tòa nhà Nam Thành, mặc dù bị giới hạn tự do cá nhân, nhưng chí ít được ăn ngon ngủ khỏe. Nhưng nếu như bị đưa vào phòng giam, hàng ngày thậm chí còn không nhìn thấy mặt trời.
Sau hơn một phút, hai người đàn ông trung niên bước vào phòng họp, một người quân hàm đại tá, một người quân hàm thiếu tướng.
Toàn bộ mọi người đều đứng dậy, đồng loạt chào. Hai lãnh đạo chào lại, thiếu tướng xua tay, ra hiệu mọi người ngồi xuống.
Hai vị lãnh đạo ngồi ở vị trí đầu của bàn họp, thiếu tướng nhìn Cao Chính Ba và Hồ Thái Hòa, hắng giọng xong mới nói: “Bộ rất coi trọng vụ việc lần này, vì thế cử tôi và sở trưởng Trương tới tìm hiểu tình hình cụ thể, báo cáo của hai đồng chí tôi đều đã xem qua, bây giờ hai đồng chí còn gì bổ sung không?”
Cao Chính Ba nhìn Hồ Thái Hòa, Hồ Thái Hòa làm thinh, cử động nhẹ cơ thể béo mập, tìm một tư thế ngồi dễ chịu, uể oải dựa vào ghế.
“Vậy tôi xin nói tình hình cụ thể trước!” Cao Chính Ba lớn tiếng nói: “Trong mật thất dưới tầng hầm, chúng tôi tìm được thư do mục tiêu để lại cho Lâm Ngữ Đường. Mặc dù đã bị Lâm Ngữ Đường đốt rồi nhưng tro tàn vẫn còn được giữ lại tương đối hoàn chỉnh. Căn cứ theo nội dung nhân viên kĩ thuật khôi phục, chúng tôi đoán định nội dung chủ yếu của thông tin là lộ trình và điểm tiếp ứng mà mục tiêu lên kế hoạch cho Lâm Ngữ Đường bỏ trốn…”
“Xin lỗi, cục phó Trần, tôi xin ngắt lời một chút!” Đặng Tiểu Mai đứng dậy, nghiêm giọng nói với thiếu tướng ở đầu bàn họp.
Thiếu tướng hơi nhíu mày, Cao Chính Ba xòe tay tỏ vẻ mình không hề để bụng.
Đặng Tiểu Mai như thể không nhìn thấy sắc mặt của cục phó Trần, thản nhiên nói: “Chúng tôi theo dõi mục tiêu trong thời gian dài, đã làm công tác điều tra giai đoạn đầu, bao gồm cả lộ trình bỏ trốn và điểm tiếp ứng mà chủ nhiệm Cao nói tới đều là kết quả có được từ chỗ chúng tôi, chủ nhiệm Cao lại ôm toàn bộ công lao về phía mình, tôi vô cùng xem thường hành vi của anh ta…”
Cao Chính Ba từ từ mở mắt, như thể nghe được một chuyện gì đó vô cùng nực cười: “Chủ nhiệm Đặng Tiểu Mai, tôi chỉ trần thuật lại vụ việc một cách khách quan, không hề nhắc tới sự khác biệt giữa Quân khu hai, Quân khu bốn. Chúng ta trực thuộc cùng một tổ chức, tại sao lại phải phân biệt rạch ròi như vậy? Chúng ta mà tôi nói ở đây là chỉ cả một hệ thống. Nếu như câu nói nào của tôi khiến đồng chí hiểu nhầm thì xin lỗi, cho tôi xin lỗi với đồng chí. Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ căn cứ thực tế phân biệt đồng chí và tôi.”
Hồ Thái Hòa ngẩng đầu lên, kì quái nhìn Đặng Tiểu Mai, Đặng Tiểu Mai trừng mắt nhìn Hồ Thái Hòa, lạnh lùng hừ một tiếng mới ngồi xuống.
Cục phó Trần ra hiệu cho Cao Chính Ba tiếp tục, Cao Chính Ba hắng giọng một tiếng, nói tiếp: “Chúng tôi căn cứ vào các thông tin chủ nhiệm Hồ Quân khu bốn điều tra được, cử nhân viên điều tra lộ trình và các điểm tiếp ứng, nhưng không hề phát hiện ra nhân vật nào nghi ngờ là Lâm Ngữ Đường xuất hiện.”
“Ha ha…” Chủ nhiệm Đặng Tiểu Mai cười khoa trương hai tiếng, ánh mắt không giấu vẻ chế nhạo, đây là hậu quả của việc cướp công.
Cao Chính Ba liếc nhìn Đặng Tiểu Mai một cách kì quái: “Chủ nhiệm Đặng, những tình báo này đều là do các đồng chí cung cấp, chúng tôi chẳng qua chỉ là tiến hành điều tra tiếp, cho dù nhiệm vụ thất bại, trách nhiệm lớn nhất cũng là các đồng chí, tôi cho rằng nghe được tin này, đồng chí nên buồn phiền chứ không phải là vui vẻ!”
Nụ cười trên mặt Đặng Tiểu Mai như bị đóng băng, Hồ Thái Hòa không biết làm sao đành quay đầu đi, không tiếp tục nhìn nữa.
“Cũng tức là, những cái gọi là điểm tiếp ứng này đều là giả?” Cục phó Trần hỏi không mấy thân thiện.
“Cũng không thể nói như vậy được.” Sắc mặt Cao Chính Ba có phần kì quái: “Chúng tôi ngầm tiến hành đều tra điểm tiếp ứng trong thông tin thì có phát hiện rất đáng kinh ngạc!”