Điệp Viên Kỳ Quái

Hành động (4)


trước sau

Khi đi qua cột đèn xanh đèn đỏ thứ hai, xe việt dã và xe hơi sản xuất trong nước đều rẽ tới làn đường phân cách khác, một chiếc xe taxi chở khách rẽ từ đường khác vào, bám sát phía sau mục tiêu. Chiếc xe taxi này đương nhiên cũng là xe đặc nhiệm của nhóm hành động cải trang.

Xe taxi đi xuyên qua khu bắc, cuối cùng dừng lại trước cửa công viên nước Rubik ở khu bắc. Chức Vỹ trả tiền xe, đi về phía bán vé, cô ta không để ý thấy bên kia đường có một chiếc xe đua hạng trung cũng dừng lại, cặp nam nữ mặc đồ đôi rất sành điệu bước xuống xe đi về chỗ bán vé.

“Chức Vỹ mua một vé vào khu vui chơi!” Người theo dõi báo cáo.

“Duy trì khoảng cách!” Phùng Đào nhắc nhở.

Thủ đoạn phản theo dõi này, mặc dù đơn giản nhưng rất thực dụng, đối phương không thể không nghĩ tới.

Chàng trai trẻ tuổi ghé sát lại cửa sổ bán vé, mua hai chiếc vé, bạn gái của anh ta thì dựa vào lan can cách đó không xa, thoải mái tự tại ngắm nhìn phong cảnh của khu vui chơi. Ở vị trí này cô có thể nhìn thấy toàn bộ người qua lại khu vui chơi.

Ở vị trí đậu xe ở lề đường có một chiếc xe hơi chuyên dụng cũ kỹ, trên xe là một người đàn ông trung niên đang nhàn tản hút thuốc, như thể một người cha đang đợi vợ và con.

Hôm nay là ngày nghỉ, những khu vui chơi tốt một chút ở Kinh Thành đều rất đông người, bạn căn bản không dám tưởng tượng đâu. Và những nơi thế này chính là địa điểm lý tưởng nhất để nhân viên gián điệp giao dịch hoặc liên hệ. Tới lúc này, trong lòng Phùng Đào dần dần trở nên căng thẳng, trán thậm chí đã lấm tấm mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên anh chỉ đạo cả một nhóm biên chế thực hiện nhiệm vụ, có thể nói đây là màn chỉ huy đầu tiên của anh. Nếu như nhiệm vụ thất bại, cho dù Đỗ Tu Hải không trách móc, cũng sẽ để lại ám ảnh tâm lý lâu dài cho anh.

Cặp tình nhân mua vé xong liền đi sau lưng Chức Vỹ không quá xa, đi về phía cửa soát vé.

Đột nhiên, túi xách của Chức Vỹ rơi xuống đất, cô ta cúi người nhặt túi lên, lau cẩn thận bụi đất trên túi.

Cặp tình nhân sau lưng cô mắt nhìn thẳng, đi về phía cửa soát vé.

Chức Vỹ khoác túi lên, tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc xe hơi chuyên dụng cũ kỹ vứt đầu thuốc xuống xe, đi theo phía sau.

“Ý thức phản theo dõi và phản trinh sát của Chức Vỹ quá lợi hại! Cũng may chúng ta chuẩn bị kĩ lưỡng!” Phùng Đào nhủ thầm một câu.

Nửa giờ sau, Chức Vỹ lại ngồi lên một chiếc xe điện ngắm cảnh, nhân viên theo dõi bám theo sau không thể không đổi người mới, một người giám sát gần trên xe đề phòng cô ta liên lạc trên xe ngắm cảnh, người còn lại chạy xe điện ngắm cảnh một người phía sau.

“Mẹ kiếp, không phải đang chơi chúng ta đấy chứ?” Phần lớn mọi người trong phòng chỉ huy đã bắt đầu sốt ruột bất an, nếu cứ tiếp tục vòng vo, sẽ không còn người để đổi vị trí theo dõi nữa.

Tới thời điểm này, ngoài mấy người trong phòng họp ra, những nhân viên khác đều đã được Phùng Đào cử đi rồi, và cơ bản đều đã thay đổi hết một lượt.

Những thứ đắt tiền như mặt nạ da người sẽ không thể lãng phí trong nhiệm vụ nhỏ thế này. Cải trang đơn giản rất khó qua mặt gián điệp có kinh nghiệm phong phú được huấn luyện bài bản.

“Không, vẻ mặt của cô ta không giống, nếu như cô ta phát hiện ra chúng ta rồi sẽ hủy bỏ cuộc gặp mặt lần này!” Phùng Đào khẳng định.

Phùng Đào không muốn dễ dàng từ bỏ, vì khi Đỗ Tu Hải giao cho anh nhiệm vụ lần này, đã lộ rõ vẻ kì vọng rất lớn. Anh không biết đám tôm tép trong lời nói của Đỗ Tu Hải sẽ mang lại ảnh hưởng thế nào nhưng Phùng Đào có thể cảm nhận được, Đỗ Tu Hải rất coi trọng nhiệm vụ lần này.

Vì cấp bậc nhiệm vụ và cấp bậc bảo mật của toàn bộ nhiệm vụ quá cao, Đỗ Tu Hải nếu như không vì quan hệ đặc biệt của bản thân, căn bản không thể đoán ra được kế hoạch cụ thể của Hướng Đông Nam. Vì thế anh ta cũng không thể tiết lộ thông tin cho Phùng Đào được.

Và căn cứ thông tin tình báo bên ngoài mới nhất mà Đỗ Tu Hải nhận được, kẻ cầm đầu tổ chức kiểm soát những nhân viên cấp thấp này rất có thể sẽ về nước trong thời gian tới. Kế hoạch của tổ chức này là sẽ để những nhân viên cấp thấp này tiếp xúc với thuộc hạ của Kim Bằng.

Đùa gì chứ, Kim Bằng đâu phải chó mèo gì, cho dù những người này ra giá cao hơn, Kim Bằng cũng tuyệt đối không đồng ý yêu cầu giao dịch.

Đây chính là hậu quả của thông tin không bình đẳng. Nếu như kẻ cầm đầu tổ chức này biết được Kim Bằng giao dịch thứ gì, tuyệt đối sẽ không xem thường như vậy. Anh ta thậm chí có thể sẽ báo cáo lại với bộ quốc phòng, yêu cầu người đứng đầu cao cấp nhất bộ quốc phòng đích thân giao dịch với Kim Bằng.

Vĩnh viễn đừng bao giờ xem thường tính trọng thị của đất nước này đối
với tình báo, cũng đừng bao giờ xem thường tinh thần quên mình bất diệt của họ.

Sự hiểu biết của phần lớn mọi người về tổ chức tình báo đất nước này đều dừng lại ở những tình tiết của các bộ phim truyền hình và điện ảnh mô tả thời kì kháng chiến. Thực ra điều đó là vô cùng nhỏ nhặt.

Việc triển khai và thẩm thấu công tác thu thập tình báo của nước này đối với chúng ta có thể lùi lại thời điểm mười năm trước chiến tranh Giáp Ngọ.

Tới thời điểm này, ngoài mấy người trong phòng họp ra, những nhân viên khác đều đã được Phùng Đào cử đi rồi, và cơ bản đều đã thay đổi hết một lượt.

Những thứ đắt tiền như mặt nạ da người sẽ không thể lãng phí trong nhiệm vụ nhỏ thế này. Cải trang đơn giản rất khó qua mặt gián điệp có kinh nghiệm phong phú được huấn luyện bài bản.

“Không, vẻ mặt của cô ta không giống, nếu như cô ta phát hiện ra chúng ta rồi sẽ hủy bỏ cuộc gặp mặt lần này!” Phùng Đào khẳng định.

Phùng Đào không muốn dễ dàng từ bỏ, vì khi Đỗ Tu Hải giao cho anh nhiệm vụ lần này, đã lộ rõ vẻ kì vọng rất lớn. Anh không biết đám tôm tép trong lời nói của Đỗ Tu Hải sẽ mang lại ảnh hưởng thế nào nhưng Phùng Đào có thể cảm nhận được, Đỗ Tu Hải rất coi trọng nhiệm vụ lần này.

Vì cấp bậc nhiệm vụ và cấp bậc bảo mật của toàn bộ nhiệm vụ quá cao, Đỗ Tu Hải nếu như không vì quan hệ đặc biệt của bản thân, căn bản không thể đoán ra được kế hoạch cụ thể của Hướng Đông Nam. Vì thế anh ta cũng không thể tiết lộ thông tin cho Phùng Đào được.

Và căn cứ thông tin tình báo bên ngoài mới nhất mà Đỗ Tu Hải nhận được, kẻ cầm đầu tổ chức kiểm soát những nhân viên cấp thấp này rất có thể sẽ về nước trong thời gian tới. Kế hoạch của tổ chức này là sẽ để những nhân viên cấp thấp này tiếp xúc với thuộc hạ của Kim Bằng.

Ở trong nước, quốc gia nào cử nhiều nhân viên tình báo gián điệp tới nhất?

Bọn họ nhận đứng hàng thứ hai, tổng số người các quốc gia khác cử tới cũng không dám nhận đứng thứ nhất.

Nếu như kẻ cầm đầu tổ chức này về nước, giao dịch với Kim Bằng đương nhiên sẽ không diễn ra, kế hoạch sau đó của Hướng Đông Nam sẽ không thể triển khai.

Xe ngắm cảnh đi chậm chậm theo hồ nhân tạo. Khi chạy tới khu vực ăn uống, Chức Vỹ liền xuống xe, tới một nhà hàng bình thường, ngồi xuống vị trí gần lối đi ở đại sảnh, sau chừng mười phút, có một cô gái béo bước vào nhà hàng, ngồi cạnh bàn ăn của cô gái mục tiêu.

Vĩnh viễn đừng bao giờ xem thường tính trọng thị của đất nước này đối với tình báo, cũng đừng bao giờ xem thường tinh thần quên mình bất diệt của họ.

Thông tin nhận được khi Chức Vỹ gọi điện cho người nhà, hai người rõ ràng đã hẹn trước, họ ngồi đó vừa gọi món vừa trò chuyện.

Sau khi anh quan sát vài giây, Chức Vỹ tuy nói chuyện với cô gái nhưng thần sắc có phần qua quýt, và có một động tác hơi ngả ra sau. Trong đầu Phùng Đào lập tức lóe sáng, bất ngờ cảnh giác: “Quan sát kĩ những người có khả năng tiếp xúc với mục tiêu, cô gái kia chẳng qua chỉ là lá chắn, đừng để phân tán sức chú ý! Chú ý nội bộ nhà hàng, quan sát toàn bộ những người tiếp xúc với cô ta, đặc biệt là đi lướt qua và dừng lại!”

Gián điệp trao đổi tình báo đều là hoàn thành chỉ trong tích tắc.

Phùng Đào đã có được suy đoán sơ bộ, hành động liên hệ của đối phương sắp bắt đầu, trải qua phản theo dõi và phản trinh sát một thời gian dài quanh nội thành, đã cơ bản xác định được tính an toàn của hành động lần này. Chức Vỹ lựa chọn địa điểm liên hệ dự phòng này, tìm một đồng nghiệp hoàn toàn không liên can để yểm hộ, rất có thể sẽ lập tức giao dịch tình báo.

Sau khi hai người gọi món, Chức Vỹ cầm ba lô lên, đi về phía chỗ ngồi, hỏi nữ phục vụ bên cạnh một câu gì đó. Nữ phục vụ liền chỉ về một phương hướng.

“Chức Vỹ sắp vào nhà vệ sinh, bảo người của chúng ta chuẩn bị trước!” Phùng Đào hạ mệnh lệnh với đặc nhiệm có mặt ở hiện trường.

Rất nhiều trường hợp, gián điệp sẽ tiến hành liên hệ giao dịch ở nơi tương đối kín đáo như toilet. Phùng Đào cũng không thể không nghĩ tới điểm này. Và các nhóm đặc nhiệm ở hiện trường cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện