Quan Thành Quân về lại căn cứ hành động của sở đặc nhiệm, trước mặt ông là một màn hình cực lớn, bên trên có chia thành nhiều hình ảnh nhỏ được phân tách ra, có hình ảnh đã dừng lại, cũng có hình ảnh đang di chuyển. Người trong nội bộ liếc mắt là có thể nhìn thấy những hình ảnh đang di chuyển là hình ảnh được nhân viên đặc nhiệm dùng thiết bị ghi hình mang theo người chụp lại.
Cùng với việc di chuyển ống kính, hình ảnh của một nhân viên đặc nhiệm truyền về có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trên phố, nhìn có vẻ là đang ở bên ngoài một tòa nhà thương mại. Ống kính càng lúc càng gần, biển hiệu ánh sáng trên tòa nhà hiển thị trong hình ảnh.
Tòa nhà Tân Nguyệt.
Vừa mới bắt Đỗ Tu Hải, đối tượng tiếp theo chính là Mục Hán.
Có một nhóm đặc nhiệm đã cải trang đi vào tòa nhà từ trước, chỉ đợi lệnh bắt giữ của Quan Thành Quân.
“Đổi tới tầng lầu văn phòng làm việc của Mục Hán!” Quan Thành Quân nhìn màn hình lên tiếng. Doãn Hồng Yến ngồi bên cạnh khẽ di chuột, hình ảnh trên màn hình đổi thành tầng lầu văn phòng làm việc của Mục Hán.
Một cô gái mặc đồ vest màu đen dẫn một người đàn ông trung niên mặc comple ra khỏi thang máy đi thẳng tới phòng làm việc của Mục Hán.
Thân phận bề ngoài của người đàn ông mặc comple chính là chủ nhiệm công ủy khu phố, thân phận thực sự là đặc nhiệm Cục Tám. Nhân viên đặc nhiệm chỉ là cải trang thành hình dạng của chủ nhiệm công ủy.
“Cốc, cốc, cốc…” Nhân viên đặc nhiệm gõ cửa, sau khi cửa mở ra, thư ký thân hình bốc lửa của Mục Hán xuất hiện trong ống kính.
“Chào cô, tôi là xxx của văn phòng khu phố, tôi muốn tìm Mục tổng!” Nhân viên đặc nhiệm nói với thư ký của Mục Hán.
Thư ký của Mục Hán nhìn đồng hồ đeo tay, cơ thịt trên mặt khẽ giật một cái.
Đích thực là có hẹn trước, nhưng Mục Hán có việc đột xuất, đi trước rồi. Vốn dĩ thư ký lên kế hoạch sẽ gọi điện cho văn phòng khu phố nói rõ tình hình trước, nhưng Mục Hán trước khi đi đã mắng cô một trận, thư ký vừa tủi thân vừa tức giận nên đã quên mất việc này.
“Xin lỗi, Mục tổng có việc đột xuất ra ngoài rồi!” Thư ký xin lỗi nói một câu, và nói lại đầu đuôi sự việc mình quên hủy hẹn trước. Đương nhiên lý do là cô bận nên quên mất.
Sắc mặt nhân viên đặc nhiệm cứng đơ, kế hoạch hành động vốn dĩ tưởng rằng vô cùng chắc chắn đã xảy ra sơ suất.
Anh đương nhiên không thể hỏi Mục Hán đi đâu, khi nào về, nhân viên đặc nhiệm chỉ bảo thư ký của Mục Hán rằng khi nào Mục Hán trở về thì báo cho anh biết.
Nhân viên đặc nhiệm đi xuống lầu sau đó báo cáo tin tức về cho bộ chỉ huy.
Sao thế này, nhân viên đặc nhiệm có mặt ở hiện trường mười phút trước còn chắc chắn Mục Hán vẫn đang ở trong phòng làm việc, tại sao chớp mắt đã ra ngoài giải quyết công việc rồi?
Lẽ nào Mục Hán có ý thoái thác, không muốn gặp người của văn phòng khu phố?
Hoặc là hắn ta đã phát hiện ra điều gì đó, muốn bỏ trốn?
Nhưng Quan Thành Quân lại lập tức lắc đầu, tình hình như vậy không thể nào xảy ra được. Mục Hán không hề biết tin Đỗ Tu Hải đã bị bắt.
Mục Hán hai ngày nay vì mấy tàu hàng bị giữ lại ở Nam Dương đã lo lắng tới mức vò đầu bứt tai.
Hơn nữa thời gian liên hệ giữa Đỗ Tu Hải và Mục Hán trước đây cũng không cố định. Mục Hán không liên hệ được với Đỗ Tu Hải là điều rất bình thường.
Vậy hiện giờ Mục Hán đi đâu rồi?
Bộ chỉ huy đã thâm nhập vào hệ thống giám sát của tòa nhà Hưng Nghiệp, Mục Hán không hề rời khỏi phòng làm việc. Hình ảnh giám sát mà đặc nhiệm bên ngoài truyền về cũng không nhìn thấy xe của Mục Hán rời khỏi tòa nhà.
Quan Thành Quân lấy tay chống cằm suy nghĩ vài giây, nói với Doãn Hồng Yến: “Đổi sang bãi đậu xe của tòa nhà Tân Nguyệt!”
Doãn Hồng Yến thao tác trên máy tính một lát, hình ảnh trên màn hình liền chuyển tới bãi đậu xe của tòa nhà Tân Nguyệt. Quan Thành Quân quan sát cẩn thận hình ảnh giám sát lúc trước.
Quả nhiên, hơn hai mươi phút trước, Mục Hán bước ra từ trong một chiếc thang máy của bãi đậu xe, lái một chiếc xe hơi bình thường được sản xuất trong nước rời đi.
Thì ra trong phòng làm việc của Mục Hán có một chiếc thang máy đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Nhưng tại sao nhân viên trinh sát giai đoạn đầu không nắm bắt được thông tin này? Sắc mặt Quan Thành Quân có phần khó coi.
“Xin lỗi lãnh đạo, tôi xin tự kiểm điểm,
là sơ suất của tôi!” Doãn Hồng Yến ở bên cạnh xấu hổ cúi đầu.
Công việc giai đoạn đầu của hành động lần này đều là do Doãn Hồng Yến phụ trách.
“Đừng tưởng rằng ở Kinh Thành, đừng tưởng rằng ở đại bản doanh của chúng ta là có thể lơ là, gián điệp dám hoạt động ở Kinh Thành mới là tinh anh, mới là lợi hại nhất…”
Doãn Hồng Yến đích thực là đã sơ suất, hơn nữa thời gian lại quá ngắn, không thể cẩn thận giống như những lần thực hiện nhiệm vụ trước đây.
“Có biết thân phận thật sự của hắn ta không?” Quan Thành Quân ngẩng đầu chỉ vào ảnh của Mục Hán ở góc màn hình hỏi một câu.
Doãn Hồng Yến liền gật đầu theo phản xạ. Lúc trước Vương Thanh vì trà trộn vào băng đảng gián điệp thương mại của Châu Văn Phi, mọi thân phận đều là do cô đích thân tạo dựng. Châu Văn Phi và Mã Như Long là gián điệp thương mại chuyên nghiệp, cũng coi như là thuộc hạ trực thuộc của Mục Hán, sao cô có thể không tiến hành điều tra thân phận của Mục Hán ngay từ giai đoạn đầu được chứ.
Châu Văn phi và Mã Như Long vào nghề gần mười năm, dùng mọi cách để ăn trộm tình báo thương mại cho Mục Hán, còn Mục Hán bán lại cho các tập đoàn thương mại có nhu cầu với giá cao. Khi phát hiện ra Mục Hán là kẻ cầm đầu băng đảng gián điệp thương mại, vừa hay phát hiện ra manh mối Mục Hán và Hứa Tất Thành có liên hệ, để điều tra rõ ràng quan hệ cụ thể giữa hai người này sâu tới cỡ nào, Hứa Tất Thành có tiết lộ bán tình báo cho Mục Hán hay không, cho nên mới bố trí Vương Thành đi nằm vùng.
“Hơ hơ…” Quan Thành Quân bật cười kì quái hai tiếng, dùng khẩu khí kì lạ nói: “Cô có lẽ căn bản không ngờ rằng, đây là một con cá lớn, thân phận thực sự của hắn rất có thể là một trong những kẻ cầm đầu tổ chức khủng bố ở bên ngoài biên giới.”
“Sao có thể như vậy được?” Doãn Hồng Yến kêu lên kinh ngạc.
Trước đây khi điều tra, Doãn Hồng Yến đã dồn rất nhiều công sức. Cô thậm chí còn nắm được một số manh mối về hoạt động buôn bán ma túy của tâm phúc hàng đầu của Mục Hán là Vương Hưng Nghiệp, cũng biết rằng Mục Hán đang buôn bán tình báo thương mại, nhưng không ngờ hắn ta không những có dính líu tới phần tử khủng bổ, thậm chí còn là kẻ cầm đầu của tổ chức khủng bố.
“Tôi cũng không ngờ!” Quan Thành Quân lắc đầu, thở dài một tiếng. Ông không phải là đang thở dài vì Mục Hán mà là thở dài vì Đỗ Tu Hải.
Mặc dù không có nhiều giao tình nhưng đối với Đỗ Tu Hải, Quan Thành Quân cũng hiểu biết ít nhiều, ông không ngờ rằng thân là đặc công cao cấp của cơ quan an ninh quốc gia lại dính líu với phần tử khủng bố. Trong nội bộ, tình hình này không phải không có nhưng cũng phải phân đối tượng.
Cấu kết với tổ chức vũ trang có liên quan với tổ chức Đông Turkestan, trong nội bộ điều này tuyệt đối không được phép. Hành vi này không khác nào đầu hàng bán nước.
Mong rằng Đỗ Tu Hải không lún quá sâu, Quan Thành Quân trong lòng nghĩ thầm.
Nhìn kí hiệu tòa nhà trên nóc tòa nhà Tân Nguyệt hiển thị trên màn hình lớn: Một vầng trăng sáng, trên đỉnh là một ngôi sao, lại nhìn hai chữ Tân Nguyệt, Quan Thành Quân nhếch miệng cười nhạt.
Mục Hán vẫn coi tất cả mọi người là những kẻ ngốc!
Mục Hán!
Mục Khắc!
Mục Đức Cao!
Không biết còn có ai tên là Mục Mặc nữa không!