"Tôi nói hết, khai hết!” Sau khi nhân viên thẩm vấn bước vào thì câu đầu tiên Mục Hán nói mà ông ta nghe thấy chính là câu này.
“Mục tổng à, chúng ta không vội, tôi khuyên anh vẫn nên xem hết ảnh đi đã rồi chúng ta nói chuyện từ từ!” Nhân viên thẩm vấn ngồi sau bàn làm việc cầm bao thuốc trên bàn lên, ông ta rút ra một điếu rồi vung tay vứt cho Mục Hán.
Mục Hán vô thức đón lấy, biểu cảm trên khuôn mặt hơi ngây ra.
Ông ta rất ít khi hút thuốc, bình thường chỉ hút xì gà. Nhưng bây giờ ngửi thấy mùi thuốc lá thì ông lại nảy sinh ra sự kích động muốn hút vài hơi.
Nhìn Mục Hán tay cầm điều thuốc hơi thất thần, nhân viên thẩm vấn cười nhạo: “Thuốc không phải loại tốt cho lắm, Mục tổng hút tạm vậy.”
Tay bị còng nên Mục Hán chỉ có thể cúi đầu xuống để gí sát vào miệng mình. Ông rít một hơi thật sâu, dường như căn bản là ông chẳng nhìn thấy điếu thuốc này là nhân viên thẩm vấn nhét vào miệng ông rồi giúp ông châm lửa. Nếu ở ngoài mà có ai đó làm vậy với ông thì ông nhất định phải gí thẳng thuốc lên mặt đối phương.
“Nhìn đi!” Nhân viên thẩm vấn hếch cằm chỉ vào những bức ảnh trước mặt Mục Hán rồi khuyên nhủ: “Xem xong thì ông mới biết là mình nên nói thế nào!”
Ngữ khí của nhân viên thẩm vấn rất ôn hoà, biểu cảm trên khuôn mặt cũng rất bình tĩnh, khi đối diện với Mục Hán, anh ta giống như đang đối đãi với bạn của mình vậy.
Mục Hán ngước đầu lên nhìn nhân viên thẩm vấn rồi lại cầm những tấm ảnh trước mặt mình lên. Tấm thứ bảy và thứ tám vẫn là bức ảnh có liên quan đến việc Đỗ Tu Hải ở phòng thẩm vấn. Khi ông xem tới tấm thứ chín thì trong lòng giật thót, toàn thân ông cứ như bị sét đánh vậy, chết đứng tại chỗ. Mặt ông lập tức tái mét lại, không còn bất kỳ huyết sắc nào.
Điếu thuốc đang ngậm trong mồm liền rơi xuống mặt bàn của ghế thẩm vấn rồi lăn xuống dưới rơi lên đùi ông nhưng Mục Hán chẳng hề phát giác ra.
Bức ảnh có màu đen trắng, trên đó là hai cậu bé dân tộc Tây Tạng đội hai cái mũ dân tộc của người dân Tây Tạng đang đứng dưới giàn nho trong sân.
Mục Hán nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cũ kỹ trước mắt, sự hoảng sợ trong lòng ông ngày càng lớn lên, toàn thân ông run rẩy không tự chủ.
Điếu thuốc rơi xuống đùi chắc là đã cháy xuyên qua cả quần, làm bỏng tới phần da ở đùi nên Mục Hán giống như bị đâm một dao vậy, ông bỗng nhảy cẫng lên.
“A!” Mục hán kêu thất thanh rồi vô thức định đứng lên nhưng ông lại quên mất rằng mình lúc này đã bị còng lại trên ghế thẩm vấn, sao có thể đứng lên được.
Mông vừa định nhấc khỏi ghế thì hai chân và hai tay lại bị một lực lớn truyền lại kéo Mục Hán về lại ghế thẩm vấn.
Trong lúc hoảng hốt lúng túng, những tấm ảnh trong tay Mục Hán vung vãi xuống đất.
Nhân viên thẩm vấn bất lực lắc lắc đầu dập điếu thuốc trong tay mình vào gạt tàn rồi đứng dậy đi khỏi bàn làm việc. Ông bước tới cạnh Mục Hán rồi nhặt từng tấm ảnh lên đặt lại trước mặt Mục Hán.
Nhìn từng bức ảnh được đặt lại trước mặt mình, đồng tử của Mục Hán càng lúc càng co lại, tựa như sự sợ hãi đã đạt đến mức cực độ. Cuối cùng, nó co lại chỉ nhỏ như một mũi kim.
Ông nhìn thấy tấm ảnh Mục Khắc ngồi trong phòng thẩm vấn!
Không thể nào?
Trong lòng Mục Hán chỉ có ý nghĩ này.
Sao bọn họ có thể tìm ra Mục Khắc được? Đến ngay cả Đỗ Tu Hải trước giờ luôn phụ trách tình báo khu vực Tây Á cũng không biết đến sự tồn tại của Mục Khắc nữa là.
Đầu óc Mục Hán lúc này đã rối như tơ vò, ông cố hết sức để mình bình tĩnh lại nhưng tim ông đập càng lúc càng nhanh, tiếng thở cũng ngày càng dồn dập.
Đối phương đã tóm được Mục Khắc rồi, lẽ nào lại bỏ qua được cho Vương Hưng Nghiệp sao?
Nỗi khủng hoảng trong lòng Mục Hán càng lúc càng lớn hơn, nhưng khi nghĩ tới Vương Hưng Nghiệp thì trong đầu ông tựa như có một luồng sang loé qua. Cuối cùng ông cũng biết là ban ngành an ninh sao có thể đào ra được Mục Khắc rồi.
Bất luận là thuốc phiện hay vũ khí thì bên bán và bên mua đều do đích thân Mục Hán liên hệ. Tuy Vương Hưng Nghiệp biết những cái này nhưng anh ta không
biết những người đứng đằng sau thao túng. Nhưng chỉ có Mục Khắc là vẫn luôn liên hệ với Vương Hưng Nghiệp. Bao nhiêu năm nay, từ khi Mục Khắc thoát li khỏi tổ chức Đông Turkistan thì Mục Hán chỉ gặp ông ta đúng một lần tại đất nước. Ngoài ra thì đến ngay cả điện thoại bọn họ cũng chẳng gọi cho nhau.
Khuôn mặt Mục Hán tái mét, toàn thân ông giống như quả bóng da bị chọc thủng vậy, không còn chút sinh khí nào nữa, đến ngay cả ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Đối phương đã tóm được Mục Khắc thì điều đó chứng tỏ là đã nắm được tất cả chứng cứ. Bản thân ông có nói thật hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chẳng trách mà đối phương chẳng vội vã chút nào. Kể từ lúc ông vào đây thì vẫn nói năng hoà nhã với ông, Mục Hán tự cười giễu.
“Có thể cho tôi thêm một điếu nữa không!” Mục Hán ngẩng đầu lên nhìn nhân viên thẩm vấn nói.
Nhân viên thẩm vấn gật gật đầu rồi lại lấy một điếu thuốc trong bao ra, châm xong nhét vào miệng Mục Hán.
Mục Hán hít một hơi thật sâu, điếu thuốc đã bị cháy hết một phần ba. Khi ông hít hết khói vào thì trong phổi bị sặc, Mục Hán đột ngột ho vài tiếng, âm thanh càng lúc càng lớn, cả người khom lại, mặt mũi giàn giụa nước mắt.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Mục Hán, khoé miệng của Quan Thành Quân nở nụ cười khinh miệt. Ông có thể nhìn ra được là sau khoảnh khắc Mục Hán nhìn thấy bức ảnh của Mục Khắc bị bắt thì sự phòng bị cuối cùng trong lòng ông ta đã hoàn toàn sụp đổ.
“Mục tổng, nói gì đi!” Nhân viên thẩm vấn quay lại vị trí ngồi của mình rồi nói với Mục Hán lúc này đã ngừng ho.
“Nói gì, chẳng phải các người đều đã biết cả rồi sao?” Mục Hán bỗng nhiên nói.
Ban ngành an ninh đã biết được sự tồn tại của Mục Khắc rồi thì có thể biết Tân Kim Tân Nguyệt, vậy thì còn có gì mà đối phương không tra ra được?
Có thể chỉ còn lại chuyện đầu mối và nơi đến của vũ khí và thuốc phiện mà thôi.
Nhưng nói ra xong thì ông có thể giữ được cái mạng này sao?
Mục Hán lắc lắc đầu.
Làm gì có chuyện đấy?
Ông buôn lậu thuốc phiện, vũ khí, đây đã là tội chết rõ rành rành rồi. Thêm vào tội danh phản quốc, lãnh đạo tổ chức chống lại lực lượng vũ trang của chính phủ và tổ chức khủng bố nữa thì sống thế nào được.
Nhân viên thẩm vấn hơi lắc đầu, đây thực sự là cái không thể thay đổi được.
“Chúng ta coi như là nói chuyện phiếm đi, anh nói, tôi nghe!” Nhân viên thẩm vấn nhả khói trong miệng ra tựa như đang tâm sự với người bạn cũ vậy. Anh nói năng hoà nhã với Mục Hán: “Nói những cái mà chúng tôi không biết, ví như khi ông làm tai mắt cao cấp ở vụ Tây Á thì đã cống hiến gì cho quốc gia, từng chấp hành nhiệm vụ gì?”
Nhân viên thẩm vấn dẫn dắt từng bước.
Nghe thấy câu này, hai mắt Mục Hán bỗng sáng lên. Tuy ông ta biết rằng pháp luật trong nước chưa bao giờ có chuyện lấy công chuộc tội, nhưng nói không chừng là lãnh đạo cấp trên sẽ cho rằng ông vẫn còn giá trị lợi dụng.
Mục Hán lập tức sốc lại tinh thần, ngồi thẳng người lên.
Nhìn tới đây, nụ cười nhạo báng của Quan Thành Quân vẫn luôn đứng trước màn hình lớn lại càng rõ hơn.