Điệp Viên Kỳ Quái

Hậu tri hậu giác


trước sau

Lý Tứ Hải không trả lời, mà là đang suy nghĩ nhanh trong đầu. Ông đang suy nghĩ, có nên nói cho Hình Minh Viễn biết về thân phận của Tống Triều Dương hay không.

“Sau khi đứa trẻ này vào Kinh Thành thì có xảy ra một vài xích mích với Mục Hán, sở dĩ chuyện lần này của Đỗ Tu Hải và Mục Hán bị bại lộ, phải chăng có liên quan trực tiếp đến đứa trẻ này?” Tới cuối cùng, Lý Tứ Hải vẫn quyết định nói với Hình Minh Viễn. Vì cuối cùng, ông ta muốn lợi dụng Tống Triều Dương để đối phó kế hoạch của Kim Bằng, thế nào cũng không thể không để Hình Minh Viễn tham gia.

Nếu sớm muộn cũng phải biết, bây giờ nói với Hình Minh Viễn cũng không phải không được, dẫu sao thì hai ngươi vẫn là cùng hội cùng thuyền.

“Đứa trẻ này sao có thể dính líu đến chuyện của Mục Hán và Đỗ Tu Hải được?” Hình Minh Viễn nghi ngờ hỏi.

Lý Tứ Hải lặng lẽ chỉnh đốn lại một chút, kể ra hết toàn bộ mọi chuyện liên quan đến Tống Triều Dương. Hình Minh Viễn nghe đến trợn tròn mắt.

“Anh đã sắp đặt thân phận của đứa trẻ này thành cháu của Tống Trường Sinh ư?” Sau khi nghe xong, Hình Minh Viễn không dám tin tưởng hỏi.

Lý Tứ Hải gật đầu theo bản năng: “Đây cũng là thêm cho cậu ta một lá bùa hộ mệnh!”

Hình Minh Viễn sững sờ, trong lòng nghĩ kĩ lại, quả thật là như vậy. Lý Tứ Hải sắp xếp rất có lý. Với sức ảnh hưởng của Tống Trường Sinh ở cấp cao trong nước, thật sự không ai dám đụng đến Tống Triều Dương.

Đương nhiên, cũng sẽ có người liều lĩnh không biết sự tình, giống như Mục Hán vậy. Nhưng cuối cùng, vẫn là vì nguyên nhân vủa Tống Triều Dương mà có kết cục như thế.

Nhưng Lý Tứ Hải hiển nhiên sẽ không nói cho Hình Minh Viễn biết chuyện tình cảm giữa Tống Triều Dương và Lý Hương Quân, tất nhiên cũng sẽ không nói ra chính ông ta là người chỉ thị Mục Hán giáo huấn Tống Triều Dương, kết quả lại gài bẫy trở lại Mục Hán.

Đến Lý Tứ Hải còn không ngờ đến, hành động ngẫu nhiên, đánh bừa mà trúng của bản thân đã vạch trần ra chuyện Đỗ Tu Hải và Mục Hán buôn lậu.

“Vậy cũng không có gì đáng lo ngại!” Hình Minh Viễn lại hỏi, “Cho dù là Mục Hán, hay là Đỗ Tu Hải, đều tuyệt đối không thể biết được thân phận thật sự của đứa trẻ này!”

Lý Tứ Hải không trả lời, ông ta cũng không muốn kể cho Hình Minh Viễn biết chuyện giữa Tống Triều Dương và Lý Hương Quân. Chuyện mà trong lòng ông ta đang lo lắng nhất, chính là không biết thằng nhóc Tống Triều Dương này có phải kiếp đào hoa kề thân hay không, ngoại trừ đứa nhà mình ra, phía sau còn có Lý Tương Tư nữa.

Nếu như tình cảm của thằng khốn này và Lý Tương Tư thật sự phát triển đến một trình độ nhất định, Lý Tam Giang chắc chắn phải can thiệp. Lý Tứ Hải tự cảm thấy bản thân sắp xếp thân phận cho Tống Triều Dương vô cùng kín kẽ, nhưng chỉ e sợ lỡ ra.

Vì Tống Triều Dương trở nên đầu óc mê mẩn, nếu mình vô tình để lộ ra một ít thông tin về thân phận của mình thì toàn bộ kế hoạch của mình đều bị đổ sông đổ bể.

Nếu không sắp xếp Hương Quân ra ngoài, Lý Tương Tư có phải cũng không có cơ hội không?

Vừa nghĩ đến đây, Lý Tứ Hải lại lắc mạnh đầu.

Ông rất cố chấp với Kim Bằng, nhưng vẫn chưa cố chấp đến nỗi mất lý trí. So với hạnh phúc của con gái Lý Hương Quân, ông thà thân phận của Tống Triều Dương bị người khác vạch trần, kế hoạch của mình thất bại.

Phải nghĩ cách cảnh báo thằng nhóc này, bảo thằng nhóc này tránh xa Lý Tương Tư một chút, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện. Lý Tứ Hải âm thầm suy nghĩ.

Hình Minh Viễn ngồi bên cạnh thấy sắc mặt Lý Tứ Hải nắng mưa thất thường, âm thầm thở dài.

Kim Bằng ở trong lòng Lý Tứ Hải đã trở thành một sự cố chấp rồi.

Lý Tứ Hải còn đang nghiến răng suy nghĩ, làm sao khiến Tống Triều Dương thông minh hơn chút, đừng đợi đến khi tự chuốc họa vào thân, Quan Thành Quân và Triệu Khắc Hùng đã trở về.

“Sao rồi?” Hình Minh Viễn mở miệng hỏi trước.

“Doãn Hồng Yến biết cũng không nhiều!” Triệu Khắc Hùng nói, sau đó lại nhìn Quan Thành Quân.

Quan Thành Quân có chút suy tính. Sau khi ông và Triệu Khắc Hùng tìm Doãn Hồng Yến nói rõ mục đích đến, cảm giác Doãn Hồng Yến mang lại cho ông có chút kỳ lạ.

Doãn Hồng Yến dường như biết rằng ông sẽ hỏi chuyện này, giống như đang đợi ông ta tới hỏi vậy. Doãn Hồng Yến trả lời nghe như có chút lạc đề, mơ hồ, nhưng rõ ràng Quan Thành Quân đã có đáp
án mình muốn.

Quan Thành Quân hiểu rõ vì sao Doãn Hồng Yến nói mơ hồ như vậy, nguyên do là có quy định kỷ luật và bảo mật. Từ phương diện này mà nói, hành vi lần này của Quan Thành Quân rõ ràng là đã vi phạm kỷ luật.

“Mệnh lệnh điều tạm khi đó thực sự là do bộ công an phát hành, nhưng Doãn Hồng Yến theo như chỉ thị đến nơi tập hợp thì chỉ nhìn thấy đặc nhiệm của vụ Tây Á. Còn Đỗ Tu Hải thì không đích thân ra mặt!” Quan Thành Quân báo cáo.

“Vậy cô ta tham gia hành động gì?” Lý Tứ Hải hỏi.

“Mục đích chính và nhiệm vụ của hành động lần này là bắt Tiểu Điền, người chỉ huy phụ trách hành động lần này là trợ lý của Đỗ Tu Hải, Phùng Đào!” Quan Thành Quân trả lời.

Trợ lý của Đỗ Tu Hải?

Lý Tứ Hải lập tức nảy sinh nghi vấn.

Nếu hành động lần này rất quan trọng, vậy người phụ trách hành động sao có thể lại là trợ lý của Đỗ Tu Hải. Nhưng nếu hành động không quan trọng thì tại sao cấp độ bảo mật lại cao như vậy, ngay cả Hình Minh Viễn và bản thân mình cũng không có quyền hạn chọn đọc.

Tuy bây giờ thông tin về Tiểu Điền đã bị đóng và đã nâng cao quyền hạn bảo mật, nhưng Lý Tứ Hải vẫn có được một số thông tin mình muốn từ các khía cạnh khác.

Bất kể như thế nào, gián điệp Tiểu Điền của nước láng giềng này, đều không hưởng thụ được đãi ngộ cao như vậy, trừ khi anh ta dính líu đến vụ án có cấp bậc cao hơn.

Lý Tứ Hải tạm thời không hiểu rõ vì sao bên trong lại xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy.

Từ trước đến giờ Lý Tứ Hải đều không tin bất kỳ sự trùng hợp nào. Cho dù là có chỗ trùng hợp, ông ta cũng sẽ tìm ra nguyên nhân để thuyết phục bản thân.

Hơn nữa rõ ràng ông ta có trực giác, chuyện lần này có liên quan đến Đỗ Tu Hải, bên trong tuyệt đối có vấn đề, vì không có chỗ nào không gợi lên cảm giác kỳ lạ.

Trong đầu như có một sợi chỉ không ngừng trôi dạt, nhưng lại không tìm thấy đầu sợi, tay nắm không được, cũng không có cách nhìn rõ đầu gút phía dưới rốt cuộc nối liền với gì.

Giống như mình đã bỏ lỡ thứ gì đó. Lý Tứ Hải có một cảm giác lờ mờ.

Lý Tứ Hải như nghĩ được gì đó, giống như một viên đạn, đột nhiên bật dậy từ trên sô pha. Hình Minh Viễn, Quan Thành Quân và Triệu Khắc Hùng đều hết hồn.

“Lấy tất cả các hồ sơ có liên quan đến Đỗ Tu Hải và hành động lần này ra... Nhanh...” Lý Tứ Hải gấp gáp nói một câu, trên mặt tràn đầy sự kinh hãi.

“Nhanh lên, còn ngây ra đó làm gì?” Nhìn thấy ba người kia nhìn chằm chằm vào mình, Lý Tứ Hải lại quát to một tiếng.

“Lấy hồ sơ ra trước!” Hình Minh Viễn lập tức nói với Triệu Khắc Hùng. Ông ta mới nói với triệu Khắc Hùng rằng chìa khóa quyền hạn bí mật tạm thời chưa hết hạn.

Bất kể là Hình Minh Viễn, hay là Quan Thành Quân đều hiểu đôi chút về Lý Tứ Hải, Lý Tứ Hải không phải là loại người cả kinh. Sở dĩ bây giờ Lý Tứ Hải kích động như vậy, nhất định đã phát hiện ra chuyện gì.

Nhưng họ đều không hiểu, những tài liệu này không phải vừa mới chọn đọc hay sao, với quyền hạn của Hình Minh Viễn, cũng không thể thấy được nội dung cụ thể của hành động, chỉ là một mã số mục lục hồ sơ, Lý Tứ Hải lại có thể xem ra được gì.

Triệu Khắc Hùng tuân theo chỉ thị của Lý Tứ Hải, lấy hồ sơ liên quan đến Đỗ Tu Hải và Tiểu Điền ra. Khi nhìn thấy mã số hồ sơ trên màn hình máy tính, mắt của Lý Tứ Hải như bị kim đâm vậy, nhắm chặt mắt lại, rồi lại mở to mắt ra.

“Được rồi, lui xuống đi!” Lý Tứ Hải lập tức khôi phục bình tĩnh, trầm tĩnh bình lặng nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện