Điệp Viên Kỳ Quái

Ngạc nhiên mừng rỡ


trước sau

Một tiếng két, dường như trong đầu có vật gì đó vỡ tan tành. Masim suýt chút nữa ngất xỉu, đôi mắt trợn to hết cỡ, nhìn những quả cầu kim loại, tựa như bắt gặp con ma quỷ độc ác nhất trên thế giới này, toàn thân bắt đầu run bần bật.

Masim ngồi phịch xuống mặt đất, ôm lấy ngực của mình, thở hổn hển từng cơn, huyết áp như tăng tốc lên tận hơn 200. Cơ thể trên dưới nóng nực khó chịu, sắc mặt đỏ bừng, từng giọt mồ hôi to lăn xuống từ vùng trán. Cuối cùng anh ta cũng biết được đó là thứ gì rồi, không ngờ lại là một viên đạn hạt nhân.

Bao nhiêu năm nay, tất cả các vũ khí anh từng nghiên cứu và tiếp xúc, đều nằm trong khuôn khổ thông thường. Đây là lần đầu tiên bắt gặp thứ này. Nếu không vì trước kia làm công việc nghiên cứu, thỉnh thoảng sẽ tiếp xúc với kiến thức vềvũ khí hạt nhân, nói không chừng anh thật sự chẳng nhớ ra được.

Masim sững sờ tận nửa tiếng đồng hồ mới bừng tỉnh trở lại, anh lập tức phái thuộc hạ tìm một cái tủ kim loại đóng kín, sau đó dùng vài miếng giấy thiếc quấn nhiều lớp quanh quả cầu kim loại, ngoài cùng còn gói thêm hai lớp lông dày dặn, sau đó đặt vào tủ kim loại, rời khỏi phòng thao tác.

Masim cầm chiếc điện thoại vệ tinh, lập tức gọi điện cho Claire. Nước Anh vào lúc này đang là buổi sáng sớm, Claire bị bệnh tật giày vò lâu ngày nên khó chìm vào giấc ngủ.

Vừa vào giấc bằng thuốc an thần thì tiếng chuông chói tai lại làm ông tỉnh dậy từ giấc mộng. Claire tức giận định ném vỡ chiếc điện thoại, nhưng khi ông nhìn thấy số điện thoại của Masim gọi đến, lửa giận trong lòng đã vơi đi một nửa.

Ông ta cứu mạng Masim, càng bồi dưỡng anh ta thành tài, cho tất cả những gì anh ta muốn, chưa bao giờ ông nghi ngờ lòng trung thành của Masim đối với ông. Vả lại ông rất hiểu rõ bản tính của Masim. Masim vô cùng tinh tường một số thói quen của ông, nếu không có chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng, Masim chắc chắn sẽ không làm phiền ông vào lúc này.

“Sếp, tôi cần sếp đến chỗ tôi một chuyến ngay bây giờ.” Sau khi bắt cuộc gọi, Claire cảm nhận được giọng nói của Masim có vẻ run
rẩy đôi chút.

“Anh cũng biết thân phận của tôi rất nhạy cảm, chỉ cần tôi hành động, sẽ có rất nhiều ánh mắt dõi theo, đặc biệt đến chỗ của anh, sẽ khiến rất nhiều người nảy sinh mối nghi ngờ không hay ho cho lắm.” Claire cau mày đáp.

Nơi chốn hiện giờ của Masim đang ở chính là khu núi giao tiếp giữa Afghanistan và Pakistan, đó là căn cứ và đại bản doanh của thành phần khủng bố.

“Sếp. Sếp cần phải đến đây một chuyến, thật đó.” Masim nhấn mạnh giọng nói. “Chỗ của tôi xảy ra chuyện rồi.”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể khiến Masim xưa nay trầm tĩnh trở nên căng thẳng như vậy. Trong lòng Claire nảy sinh mối nghi ngờ, tuy dùng điện thoại vệ tinh, nhưng không thể đảm bảo trăm phần trăm an toàn. Masim lại không dám nói rõ trong điện thoại, vậy thì chứng tỏ vụ việc thật sự vô cùng vô cùng nguy cấp.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Claire trầm ngâm vài giây sau đó mới đáp lời.

“Còn chuyện này nữa sếp, tôi vừa gửi một bức thư điện tử cho sếp, sếp xem đi, đây đều là những thứ tôi cần.” Cuối cùng, Masim bổ sung một câu rồi cúp máy.

Claire mặc bộ đồ ngủ mở máy tính, thư điện tử được gửi đi từ hòm thư công cộng. Sau khi mở ra nhìn thấy chuỗi số lung tung, chẳng có tí logic gì cả. Claire mở ngăn kéo, lật một quyển kinh Thánh phiên bản cũ, dò tìm từng trang từng trang, phiên dịch xong nội dung trong bức thư điện tử kia, cặp mày của Claire lại nhíu chặt.

Thứ Masim cần toàn bộ là sách, tuy đều đề cập đến tri thức lĩnh vực vật lý hạt nhân, nhưng không liên quan đến khoa học công nghệ cao gì cả. Những quyển sách này dù ở cửa tiệm bán sách học thuật bình thường, hoặc trên mạng đều có thể tìm mua được.

Masim cần những quyển sách này để làm gì? Claire nhìn dãy mật mã được phiên dịch, tự thì thầm một mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện