Claire vừa ăn xong bữa tối, Masim liền xuất hiện trong phòng của ông ta.
“Sao vậy? Có kết quả gì không?” Claire vội vàng hỏi.
“Tôi kiểm tra hồ sơ, và cũng tự nghiên cứu, bây giờ cơ bản có thể chắc chắn rằng, đây là bom hạt nhân chiến thuật của thời kỳ Liên Xô cũ. Uy lực không lớn lắm, có lẽ không sánh bằng tên lửa thông thường hiện có.
“Uy lực không lớn?” Claire hỏi lại một câu, sắc mặt vô cùng thất vọng.
“Nhưng tôi cho rằng thứ này vẫn có thể cải tiến, để chúng trở thành vật dẫn nổ chứ không phải dùng làm bom.”
“Vật dẫn nổ? Dùng nó để dẫn nổ cái gì?”
Masim bước lại gần mấy bước, gần như ghé sát tai Claire: “Chúng ta có thể dùng nó để dẫn nổ vũ khí hạt nhân. Ví dụ như bom hydro, ông chủ, loại uy lực này có thể đạt tới uy lực của bom cấp triệu tấn.” Trái tim Masim kích động như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Dám chắc mấy phần?” Claire đứng bật dậy vì hào hứng, cơ trên mặt bắt đầu co giật mạnh.
“Chí ít có tới trên năm mươi phần trăm.” Masim môi run rẩy nói.
“Vậy anh cần gì?”
Claire biết, chỉ dựa vào một mình Masim, chỉ dựa vào những thiết bị tại chỗ ở tạm thời này, căn bản không thể đạt tới hiệu quả mà Masim nói.
“Tôi cần chuyên gia, chuyên gia vũ khí hạt nhân thật sự.” Masim vỗ ngực nói.
Claire ngây người, chuyên gia vũ khí hạt nhân ở quốc gia nào mà chẳng là bảo bối, mặc dù mình là thương nhân buôn bán vũ khí lớn nhất Âu Mỹ, và sau lưng có chính phủ ủng hộ, nhưng nếu như những quốc gia phía sau mình biết được rằng mình có dính dáng tới vũ khí hạt nhân, mình sẽ phải đối mặt với hậu quả nửa đời còn lại sống trong tù.
Nhưng rủi ro cực lớn cũng đại diện cho lợi ích lớn nhất. Ông thực sự muốn bán thứ này cho chính quyền đã bị lật đổ, ví dụ như chính quyền Saddam, khi đó sẽ nhận được báo đáp thế nào, tế bào toàn thân ông đều hưng phấn tới mức run rẩy.
…
Tomita mặc một bộ đồ lịch sự, đeo cà vạt, khi nhìn thấy Mori Ran liền cúi gập người.
“Chào sếp!”
“Tomita, việc của anh tiến triển tới đâu rồi?” Mori Ran tóc hoa râm hỏi.
“Những người Ả Rập đó nói rằng họ nhận được một số món đồ có giá trị, bảo chúng ta xem thử, sau đó hợp tác với chúng ta, nói rằng những thứ này có thể sẽ có lợi ích rất lớn.” Tomita nói.
“Là thứ gì? Anh đã tìm
hiểu chi tiết chưa?” Mori Ran lại hỏi tiếp.
“Họ rất bảo mật, tạm thời tôi không biết là thứ gì. Thành thật xin lỗi sếp. Nhưng sau khi chúng tôi thảo luận và suy đoán, họ đã mời chuyên gia vũ khí hạt nhân, chắc chắn là thứ và thiết bị có liên quan tới trang bị vũ khí hạt nhân.”
“Trang bị vũ khí hạt nhân?” Giọng nói của Mori Ran có phần hưng phấn.
“Đúng vậy, vì họ đã yêu cầu rõ ràng rằng chúng ta cung cấp chuyên gia có kinh nghiệm thực tiễn trong dự án quân sự và vũ khí. Vì thế thứ họ có được chắc chắn có liên quan tới phương diện này.” Tomita gật đầu nói.
“Chúng ta có thể xem trước xem sao, còn sau này hợp tác thế nào thì đợi xem thứ họ có được rồi tính.”
“Vâng thưa sếp.” Tomita gật đầu.
“Còn nữa hãy đẩy mạnh tiếp xúc với những người Ả Rập kia, càng nhanh càng tốt. Lúc thích hợp có thể giúp đỡ họ đôi chút. Những phần tử Jihad đầu óc không tỉnh táo cho lắm, nói không chừng một lúc nào đó sẽ cần lợi dụng bọn họ.”
Một tuần sau, người Nhật Bản tới Peshawar. Đối với những du khách bình thường mà nói, Peshawar là một nơi vô cùng nguy hiểm, đồng thời cũng rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất kích thích. Đây chính là thành phố biên giới Pakistan, đầy rẫy những phần tử Jihad trên khắp mọi miền thế giới tới đây tìm kiếm cảm giác kích thích, còn có cả những chiến sỹ bộ lạc truyền thống mặc áo dài, đầu quấn khăn, và còn có cả người cung cấp thông tin của cục tình báo các quốc gia.
Sau khi nhìn thấy dấu hiệp gặp mặt rất bắt mắt, Tomita khẽ nheo mắt, những người này rốt cuộc là ai? Tomita có phần bực tức, anh ta cố gắng lục tìm kí ức, trong đầu giống như đang điều khiển một cỗ máy quay, phát lại hết hình ảnh này tới hình ảnh khác. Một hồi lâu sau anh ta mới nhận ra người anh ta cần tiếp xúc là ai.
Claire, nhà buôn bán vũ khí lớn nhất thế giới.