"Cái giá này cơ bản là không xứng với thân phận của anh. Tomita nhìn chi phí tư vấn trên thư mời nói. “Bên tôi cung cấp cho anh một công việc cùng lắm cũng chỉ cần nửa năm nhưng giá tiền thì có thể gấp mười lần, 1 triệu đô la Mỹ.”
“Công việc gì vậy?” Hirasawa không bị cái tin vui này làm u mê đầu óc. Là một chuyên gia về lĩnh vực vũ khí hạt nhân, ông vô cùng cảnh giác.
“Đảm nhiệm vị trí cố vấn kỹ thuật cho một tổ chức tư nhân.” Tomita bình tĩnh nói.
“Tổ chức tư nhân, tổ chức tư nhân?” Hirasawa lẩm bẩm, trong lòng ông có dự cảm chẳng lành.
“Tuy là tổ chức tư nhân nhưng tôi có thể đảm bảo cho ông thông qua các ban ngành liên quan, tuyệt đối an toàn, nhưng có một điều là các ban ngành có liên quan có thể sẽ tìm anh để ký hiệp định bảo mật. Bất luận là ở trong thời gian công tác hay sau khi kết thúc công việc thì anh cũng không được tiết lộ về nội dung và quá trình công tác với bất kỳ ai.
Biểu cảm của Tomita rất nghiêm túc. Nghe thấy Tomita nói vậy, trong lòng Hirasawa cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ít nhiều gì ông cũng biết được đôi chút về thân phận của Tomita, cũng biết được là anh công tác ở Bộ Quốc phòng. Chỉ cần không ngấm ngầm giúp đỡ cho một số thế lực mà quốc gia không cho phép thì Hirasawa không lo lắng cho lắm.
Huống hồ ông có thể nghe ra được từ trong lời nói của Tomita là công việc này có liên quan tới cấp quốc gia, nên chắc chắn sẽ có sự tham gia của các ban ngành có liên quan.
“Được, tôi tin cậu và có thể đón nhận.” Ngữ khí của Hirasawa rất nhẹ nhàng. Nội dung cụ thể của công việc là gì thì ông hoàn toàn có thể đoán ra được. Hơn nữa công việc như vậy cũng chẳng phải lần đầu tiên của ông.
Nhiều năm trước đây thì ông đã bị phái tới Iraq thông qua một nhân vật kiểu như Tomita, đích thân ông tham gia dự án thiết kế hạt nhân Saddam.
Kỳ thực ông hiểu rõ tất cả quy tắc ngầm của ngành này. Điều đầu tiên chính là giả ngây giả ngô, kể cả biết được cái gì hay đoán ra được cái gì thì cũng tuyệt đối không được nói ra.
“Bao giờ thì bắt đầu?” Hirasawa có chút thiếu kiên nhẫn.
“Tới lúc đó tôi sẽ thông báo cho ông.”
Tomita cười nói. “Chúng ta chỉ nói với bên ngoài là đi du lịch.”
Hirasawa gật gật đầu ý nói mình đã hiểu.
Hai ngày sau, Tomita và Hirasawa ngồi máy bay tới Istanbul, họ vui vẻ chơi một tuần tại đó giống như là khách du lịch thật sự vậy.
Sau đó họ lại ngồi máy bay của Pakistan tới Basawa. Ngay buổi chiều hôm đó liền có một chiếc xe việt dã tới đón họ rồi lái tới biên giới của Afghanistan.
Đường không dễ đi cho lắm, hơn nữa còn xét đến yếu tố an toàn nên mất hơn một ngày so với dự kiến ban đầu. Tài xế mà Claire phái tới cố ý đi đường vòng.
Tuy bất kể là Tomita hay Hirasawa đều bị trùm đầu đen xì nhưng Claire vẫn vô cùng cẩn trọng. Ông không biết là Tomita rốt cuộc được huấn luyện như thế nào hay có thủ đoạn kỳ lạ ra sao, nên ông chỉ đành tăng cường sự cẩn trọng, bảo đảm 100% không để cho người Nhật Bản ghi nhớ được quãng đường tới đây.
Claire phải hao tâm khổ tứ lắm mới xác định được địa điểm, trước đó thì nơi đây vẫn là một trung tâm chỉ huy của căn cứ địa. Nhưng sau này bị bom đạn của quân Mỹ cho nổ tung nên đừng nói là người mà đến ngay cả một ngọn cỏ cũng không sống sót được.
Sau khi Claire tìm được nơi này thì tiến hành tu sửa lại từ đầu, ông thiết kế địa điểm công tác trong một thung lũng dốc ngược, sau đó thì không tiếc mọi giá dùng ống thép hàn rồi dùng tấm thép bao phủ toàn bộ thung lũng này lại.
Trên mặt tấm thép lại bao phủ bởi một lớp bùn đất dày mấy chục phân và trồng một vài loại thực vật. Claire tin là ngoại trừ ông và tâm phúc ra thì chắc chắn sẽ không có ai có thể tìm ra được nơi này.
Khu này sau khi bị đánh bom thì đất đai trở nên vô cùng cằn cỗi, về cơ bản là đã chẳng thể trồng được bất kỳ loại thực vật hữu ích nào nữa rồi. Vậy nên cũng chẳng có sơn dân bản địa nào tới đây trồng trọt cả.
Hơn nữa thì nơi này đã bị tổ chức Al-qaeda chôn vô số quả mìn, chỉ có kẻ điên mới mò tới đây.