Điệp Viên Kỳ Quái

Giấu đầu lòi đuôi


trước sau

Hirasawa đang giám sát nhóm công nhân chở xe cuối cùng đến giàn giáo chịu lực của phòng làm việc, ông đã nhiều lần ra lệnh cho Masim, cố gắng làm tốt hơn.

Tomita và Claire đang đứng ở chỗ không xa lắm, quan sát kỹ càng toàn bộ quá trình, bọn họ không chỉ đạo vấn đề này, bởi vì điều này đều không thuộc chuyên môn của bọn họ.

“Tôi có một vấn đề, hơn nữa tương đối lo lắng.” Tomita đi đến cạnh Claire nói.

“Sao vậy?” Claire trong tiềm thức hỏi.

“Là vợ của Giáo sư Hirasawa. Vợ của Giáo sư Hirasawa biết chồng mình làm nghề gì, hơn nữa bây giờ bà ta cũng biết rõ, Giáo sư Hirasawa không ở Nhật Bản mà là đang làm việc ở nước ngoài.”

“Ý của anh là Hirasawa tiết lộ hành tung của mình cho vợ ông ta biết?” Claire nhíu mày hỏi.

“Công tác bảo mật của Hirasawa rất tốt, chắc ông ta không có nói hành tung của mình cho vợ ông ta biết, nhưng tôi sợ sẽ có người có mưu đồ với vợ ông ta. Hành tung của chúng ta ở trong nước không khó đoán lắm, tôi sợ có người sẽ lần theo lô thiết bị được Hirasawa sử dụng lần này mà phát hiện ra dấu vết của Hirasawa.

“Vậy anh muốn làm gì? Anh muốn giết chết người phụ nữ đó à.” Claire hỏi.

Nhưng Tomita lắc đầu: “Đây không phải là phương pháp tốt. Nếu bị người khác phát hiện thi thể của bà ta, cảnh sát chắc chắn sẽ liên hệ Hirasawa ngay tức thì, nên chỉ có thể để bà ta bí mật biến mất, khiến người khác cho rằng bà ta chỉ đi theo Giáo sư Hirasawa ra nước ngoài, hơn nữa thỉnh thoảng Hirasawa sẽ liên lạc với người phụ nữ này, nên chúng ta không thể dùng thủ đoạn cứng rắn, có thể lấy cớ mời bà ta đi du lịch, gạt bà ta ra nước ngoài, sau đó bảo những người chúng ta sắp xếp chặn bà ta lại, đảm bảo bà ta sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức ra ngoài. Cho đến khi mọi công việc ở đây kết thúc toàn bộ.”

Tomita ngừng lại một lát, cuối cùng lại nói: “Nếu như không còn cách nào khác thì chúng ta có thể hành động vào lúc kết thúc, chỉ có người chết mới không tiết lộ bất cứ tình báo nào ra ngoài.”

“Được. Những chuyện này có thể giao cho tôi làm.” Claire gật đầu nói.



Doãn Hồng Yến ngồi trong phòng họp rộng lớn, cảm thấy có chút mệt
mỏi. Kế bên bàn họp có một bàn trà nhỏ, có để một máy pha cà phê ở trên, còn có trà và một số đồ ăn vặt. Cô nhìn chiếc ly trống rỗng ở trước mặt, lại nhìn máy pha cà phê liền cảm thấy dạ dày có chút buồn nôn.

Cuộc họp đã tiến hành được năm tiếng, cô đã uống hết sáu bảy ly cà phê rồi. Sau khi nhân viên tình báo châu Âu phản hồi hình thức thông tin, vụ án buôn lậu vũ khí trong nước có mối quan hệ nhất định với những kẻ khủng bố của Bộ Quốc phòng Nhật Bản, Trung Đông và Tây Á, bộ phận liên quan trong nội bộ ban an ninh toàn bộ tụ tập lại, bắt đầu liên tục nghiên cứu phân tích, không ai ngờ đến một cuộc họp ngắn theo dự kiến ban đầu sẽ hoàn thành trong vòng một đến hai tiếng, nhưng lại phải tốn hơn nửa ngày.

Mục đích chủ yếu của buổi họp hôm nay là tấm hình của hai người Nhật Bản hiện ra trên màn hình lớn. Hai tấm hình này chính là kết quả làm việc của Vương An Nhiên trong nửa tháng qua, dưới sự chỉ huy từ xa của nhân viên đặc nhiệm ẩn nấp ở Anh, Vương An Nhiên cải trang thành nhiều loại thân phận khác nhau, trăm mưu ngàn kế để tiếp xúc với người nghi ngờ là đặc công Bộ Quốc phòng Nhật Bản. Từ hàng trăm nhiệm vụ tìm được một chút manh mối về công việc đặc công Nhật Bản của hai người này. Thông tin được gửi về trong nước, các bộ phận trong ban an ninh với tốc độ nhanh nhất liên tục thẩm định qua nhiều con đường khác nhau, cuối cùng đã xác nhận thân phận của bốn người này.

Quan Thành Quân thông qua con đường khác biết được, trước kia hai người Nhật Bản này ít nhiều cũng từng tiếp xúc với Tiểu Điền.

Bây giờ điều cần xác nhận là những người Nhật Bản này và Tiểu Điền đang âm mưu điều gì, tại sao họ lại tiếp xúc nhiều lần với lực lượng vũ trang phi pháp của Ả Rập, mà Kim Bằng lại đóng vai trò gì trong đó?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện