Lý Tứ Hải cũng biết đôi chút về chuyện bom hydro. Thời gian này, Triệu Khắc Hùng và Quan Thành Quân vẫn luôn điều tra tình báo có liên quan nhưng lại chẳng ngờ rằng thực ra vẫn là người mình sắp xếp.
“Chứng cứ mà Kim Bằng và Claire nguỵ tạo chứng minh bọn họ đã tiết lộ tài liệu vũ khí hạt nhân của khoa học quốc gia cho người Nhật…”
“Người của CIA sẽ tin sao?”
“Tin chứ!” Phương Thủ Vân gật gật đầu: “Anh không biết chính là hai người đó đã đánh cắp tài liệu của khoa học kỹ thuật quốc gia sao. Người Mỹ cũng biết được tin tình báo này, có điều bọn họ vẫn chưa kịp đưa tài liệu ra ngoài…”
“Cái gan của các người to thật đấy!”
“Yên tâm đi, cái mà có thể để bọn họ nhận được chắc chắn là đã được gia công rồi. Nếu đã biết được bọn họ có mưu đồ bất chính thì sao có thể để họ được toại nguyện cơ chứ?” Phương Thủ Vân nói.
Ngẫm ra cũng đúng, hai người này từ lâu đã bị trông chừng rồi, mọi hành động họ làm đều không qua mắt được Phương Thủ Vân.
“Thế bom hydro thì sao?” Lý Tứ Hải không yên tâm hỏi.
“Bị chuyển về rồi. Sở 101 muốn nghiên cứu xem trình độ của chuyên gia vật lý hạt nhân đứng đầu Nhật Bản thế nào.”
“Nhưng chỉ dựa vào mỗi một điểm này thôi, liệu có phải là hơi khiên cưỡng không? Dù sao thì chuyện này xảy ra chưa lâu, liệu có phải bắt người hơi gấp rồi không?”
“Không chỉ là cái này, việc buôn lậu thuốc phiện và vũ khí do Mục Hán chủ mưu mà anh bắt cũng liên quan tới hai người này”
“Vụ án buôn lậu vũ khí của vụ Tây Á sao? Chuyện của Đỗ Tu Hải cũng liên quan tới bọn họ?” Lý Tứ Hải hỏi.
“Nghiêm túc mà nói thì cũng chẳng liên quan lắm. Nhưng cậu em rể Hứa Tất Thành của Lý Quán Kiệt cháu anh nhận của Mục Hán mười triệu tệ, trong đó thì lại hiếu kính tám triệu tệ với anh trai của anh… Hơn nữa Mục Hán còn có một thân phận khác… đặc công của CIA… đây há chẳng phải là có liên quan hay sao?”
“Bên phía Hướng Đông Nam tiện hơn, thời gian này ông ấy vẫn luôn lôi kéo Đỗ Tu Hải, qua lại rất thân thiết với Đỗ Tu Hải. Chúng ta có thể khiến Đỗ Tu Hải khi khai khẩu cung nói rằng vụ buôn lậu thuốc phiện và vũ khí của Mục Hán là được sự đồng ý của Hướng Đông Nam thì mới tiến hành…”
“Các người làm vậy là vu khống.”
Phương Thủ Vân lắc lắc đầu: “Đây chỉ là cái cớ để người Mỹ tin mà thôi. Tội danh thật sự của hai người họ chẳng biết là nặng gấp mấy lần cái này nữa. Tất nhiên cái này cũng cần thế thân của Claire đã về Anh phối hợp.”
“Thế thân? Hắn có thể giữ bí mật sao?” Lý Tứ Hải hỏi.
Con người làm bằng thịt chứ không phải bằng sắt. Có mấy ai chịu được khổ hình mà không hé răng chứ.
“Kế hoạch cái bóng tất nhiên không thể chỉ có một cái bóng được. Anh yên tâm đi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Bởi vì người bị mắc bệnh nan y đã về Anh rồi chứ không phải là người ở bệnh viện 301 đâu.”
“Vậy người ở 301 là ai?”
“Suốt ngày cứ ở trong cái khu phóng xạ hạt nhân ấy thì ai mà chả có vấn đề!” Phương Thủ Vân liếc mắt nói: “Thế lực mà hai anh em Mục Hán trợ giúp chính là phần tử khủng bố gây nhiễu ở khu vực biên giới, cũng chính là đối tượng mà Claire muốn đả kích. Tin tình báo lần trước là Claire cung cấp.”
Lý Tứ Hải gật gật đầu, hành động lần trước là hành động quân sự đầu tiên mà Hình Minh Viễn chủ trì sau khi ông ta đến. Bản thân ông vì không muốn xảy ra sai sót nên đã đích thân để Tư Hình với kinh nghiệm dày dặn ra trận chỉ huy, thậm chí ông còn phái cả Quan Thành Quân chi viện.
“Thế Đỗ Tu Hải thì sao?” Đỗ Tu Hải quản lý vụ Tây Á mới được mấy năm nay, nhưng anh ta bịt kín từ trên xuống dưới cứ như là thùng sắt vậy. Triệu Khắc Hùng và Quan Thành Quân điều tra lâu như thế rồi mà cũng chẳng có chút manh mối nào.”
“Tuy Đỗ Tu Hải không tham gia vào việc buôn lậu nhưng thất trách trong việc điều tra là cái không tránh khỏi. Quên mất không nói với anh, cậu ta cũng là người của Kim Bằng, có điều cậu ta không biết thân phận thực sự của Kim Bằng, vẫn luôn nghĩ bản thân là con cờ bị Kim Bằng nhét vào ban ngành an ninh mà thôi…”
“Tên khốn Lâm Chí Bằng này!” Lý Tứ Hải lại nghiến răng
nghiến lợi chửi.
“Đồ đệ mà ông ta dìu dắt quả thực là tay cừ!” Phương Thủ Vân khen ngợi từ tận đáy lòng: “Trong năm người mà ông ta dẫn dắt thì Đỗ Tu Hải có thể coi như là bình thường nhất!”
“Còn ai nữa? Liệu có phải cũng ở trong ban ngành an ninh không?” Lý Tứ Hải cay cú hỏi. Cài tai mắt ở ngay trước mắt ông mà ông không phát hiện ra được, nếu so sánh ông với ông ta thì đã phân rõ được cao thấp.
“Bây giờ có nói với ông cũng chẳng sao. Sau Đỗ Tu Hải còn bốn người nữa là Mèo Rừng, tên thật Tiêu Đồng Sơn, là con trai của Tiêu Khắc Phong…”
Lý Tứ Hải coi Kim Bằng là kẻ địch lớn nhất, làm gì có chuyện ông không tiến hành điều tra những người ở bên cạnh Kim Bằng cơ chứ. Ông biết người này là kẻ tuyệt đối trung thành với Kim Bằng nhưng lại chẳng ngờ là người mà Phương Thủ Vân sắp xếp.
“Tiêu Khắc Phong có phải là tay súng thần ngày trước ở cục cảnh vệ không?” Lý Tứ Hải hỏi: “Theo tình báo mà tôi nhận được hình như là trong lúc hộ tống người đi bảo vệ tình báo bị Kim Bằng bắn chết?”
“Tình báo hoàn toàn ngược lại, cậu ấy với em trai ông giống nhau, hy sinh trong lúc bảo vệ Kim Bằng!”
“Ông ta là người có ơn báo ơn, liệu có phải sau đó đã đưa Tiêu Đồng Sơn tới bên cạnh mình? Hoặc là ông đích thân sắp xếp cho cậu ta qua đó?” Lý Tứ Hải hỏi.
“Không!” Phương Thủ Vân lắc lắc đầu: “Tiêu Đồng Sơn là con em liệt sĩ, sau này cậu ta nhập ngũ, sau khi phục viên được đặc cách tuyển vào ban ngành an ninh. Trong một cơ duyên ngẫu nhiên đã bị anh trai ông là Lý Tam Giang sắp xếp tới bên cạnh Kim Bằng...”
“Gián điệp?” Lý Tứ Hải thất thanh hỏi.
“Đúng vậy! Anh trai ông vẫn luôn nghi ngờ thân phận của Kim Bằng, ông ta liên tưởng tới vụ án nổ bom ở đại sứ quán nên vẫn luôn nghi ngờ không dứt. Vậy nên ông ta muốn phái một người đi điều tra gốc rễ của Kim Bằng. Tiêu Đồng Sơn vừa bước vào tầm mắt của Kim Bằng thì ông ta đã nghi ngờ luôn rồi.”
“Đúng đấy, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?” Lý Tứ Hải gật đầu nói, thủ đoạn này của Lý Tam Giang quá lộ liễu, ai cũng sẽ nghi ngờ, huống hồ là Kim Bằng.
“Người rơi vào tay Kim Bằng dĩ nhiên sẽ xảy ra nhiều thay đổi. Những năm nay, Tiêu Đồng Sơn vẫn luôn được Kim bằng bồi dưỡng như tâm phúc. Chẳng biết là ông ta dùng thủ đoạn gì nữa, ông ta không nói với Tiêu Đồng Sơn về thân phận thực sự của mình và cũng chẳng nói với Tiêu Đồng Sơn về chân tướng năm ấy cha cậu ta hy sinh, nhưng Tiêu Đồng Sơn lại tuyệt đối nghe lời ông ta, thậm chí còn phòng bị Lý Tam Giang như phòng sói vậy…” Phương Thủ Vân tấm tắc khen ngợi.
“Bây giờ Tiêu Đồng Sơn chắc là đã hiểu rõ mọi chuyện rồi phải không!”
“Bây giờ Lý Tam Giang và Hướng Đông Sơn mà vào tù thì dĩ nhiên là Kim Bằng chẳng cần phải giấu giếm với người tuyệt đối không thế phản bội như Tiêu Đồng Sơn. Hơn nữa nếu còn tiếp tục giấu thì có thể sẽ xảy ra biến cố!”
“Tôi e là Lâm Chí Bằng sau này sẽ còn càng ngày càng lợi hại hơn nữa!” Lý Tứ Hải thở dài.
“Còn ai nữa, nói hết một thể luôn đi!” Lý Tứ Hải thiếu kiên nhẫn nói, ông rất muốn biết những chuyện có liên quan tới Tống Triều Dương nhưng ông cũng biết là Phương Thủ Vân sẽ chẳng để ông toại nguyện.
“Lão tam có biệt hiệu là Hồ Ly, không biết ông từng nghe qua chưa?”
Lý Tứ Hải hít vào một hơi lạnh lẽo.
Người này là gián điệp tình báo có tiếng, chủ yếu là hoạt động tình báo thương mại. Hồ Ly rất có danh tiếng trên trường quốc tế, cậu ta là đối tượng mà rất nhiều công ty thương mại vừa căm hận lại vừa nghênh đón nhiệt liệt.