Sở trưởng Hà ở bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc.
Thật không ngờ! Sở trưởng Hà nheo mắt nhìn Tống Triều Dương chằm chặp.
Mặc kệ thái độ của Tống Triều Dương, nụ cười trên mặt Cục trưởng Phùng càng thêm rạng rỡ: “Chạy gì chứ? Thấy chưa, chưa tới hai ngày lại về rồi!”
Biết rằng Cục trưởng Phùng đang cười nhạo mình, Tống Triều Dương cũng không buồn đáp lời với ông ta.
“Chìa khóa!” Cục trưởng Phùng vẫy tay về phía Tiểu Tôn làm thủ tục bàn giao.
Tiểu Tôn lập tức dừng việc trong tay lại, cầm chìa khóa còng tay còng chân chạy tới.
Tiểu Tôn mở còng tay của Tống Triều Dương ra, cúi người xuống mở tiếp còng chân.
Toàn bộ cảnh sát tới từ Thanh Châ, bao gồm cả Sở trưởng Hà đều sững sờ.
Kiểu này là định thả người tại chỗ sao?
“Thả lỏng!”
Chính ủy mỉm cười vỗ vai Sở trưởng Hà, “Yên tâm đi Sở trưởng Hà, chúng tôi nhận được lệnh của bộ, giao cậu ta cho phụ huynh của cậu ta!”
“Sao có thể vậy chứ?” Sở trưởng Hà kêu lên.
Cục trưởng Phùng không nói lời nào cầm văn kiện đã được đóng dấu, đưa vào tay Sở trưởng Hà.
Sở trưởng Hà đọc ba lần không chớp mắt, xác nhận văn kiện là thật, xác nhận nội dung bên trong cũng đúng như Cục trưởng Phùng nói, nhưng vẫn tỏ vẻ không dám tin.
“Vậy vụ án của cậu ta…” Sở trưởng Hà hạ thấp giọng hỏi.
“Chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Đây là tình hình gì thế này, Sở trưởng Hà có chút không hiểu, nếu không phải hiện giờ mình đang đứng dưới lầu của cục Công an khu Bắc, nếu không phải ba lãnh đạo cục Công an đang đứng trước mặt chắc chắn không phải có người mạo danh, Sở trưởng Hà đã nghi ngờ đám người này phải chăng là kẻ lừa đảo!
“Cậu tự đi hay là để các anh em khiêng cậu đi!” Tiểu Tôn cười chế giễu.
Chết thì chết!
Tống Triều Dương không muốn mất mặt trước những người này, nhẹ nhàng lắc vai, hai cảnh sát đỡ cậu liền bị đẩy lùi một bước.
“Phương tổng đang đợi cậu ở trên kia!” Cục trưởng Phùng chỉ tòa nhà sau lưng.
Tống Triều Dương liền phủi lại quần áo nhàu nát, ngẩng đầu, ưỡn ngực, dáng vẻ hùng hồn, ung dung sải bước về phía tòa nhà.
Mạnh Hòa nghiến chặt răng, suýt chút nữa phì cười.
“Cậu ta là ai?” Sở trưởng Hà trong đầu toàn là dấu hỏi chấm.
“Ừ…” Cục trưởng Phùng trầm ngâm vài giây rồi nói: “Học sinh!”
“Học sinh?” Sở trưởng Hà căn bản không tin.
Sở trưởng Hà muốn hỏi tiếp nhưng mấy lãnh đạo cục Công an khu Bắc liền hi hi ha ha nói sang vấn đề khác.
Người ta rõ ràng không muốn nói, Sở trưởng Hà cũng không tiện hỏi thêm, chỉ biết kìm nén nghi hoặc trong lòng, được mời tới nhà hàng nội bộ.
Tống Triều Dương được hai cảnh sát dẫn lên lầu. Tới một phòng họp, hai cảnh sát rời đi, Tống Triều Dương đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Hồ Ly, lửa giận trong lòng Tống Triều Dương lập tức tan biến, mắt ngân ngấn lệ.
“Anh ba!” Tống Triều Dương nghẹn ngào một tiếng.
Hồ Ly không cải trang mà dùng gương mặt thật gặp Tống Triều Dương. Thấy Tống Triều Dương kích động như vậy, trong lòng cũng có chút xao động.
“Không ngờ hai anh em chúng ta cũng có ngày gặp lại khi còn sống?” Hồ Ly khẽ cười, nhìn Tống Triều Dương đã trưởng thành, trong lòng không khỏi xuýt xoa, vô số cảm xúc ào ạt dồn về khiến anh ta nghẹn ngào không nói lên lời.
Mặt Tống Triều Dương đầm đìa nước mắt, tâm tư đã bay về rất nhiều năm về trước, không biết bao nhiêu năm rồi, năm anh chị em họ và Bố Già đã không còn ngồi bên nhau trò chuyện.
Tống Triều Dương không biết ba mẹ mình là ai. Từ khi cậu bắt đầu nhớ chuyện, cậu đã sống cùng với ông, còn có cả mấy người anh và một người chị khác họ với cậu, những người này chính là những người thân thiết nhất cuộc đời cậu, vô số uất ức trong lòng cậu muốn được tâm sự nhưng không biết nên nói từ đâu.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Đã là chàng trai trưởng thành có bạn gái rồi, nếu bị người khác nhìn thấy thì thật mất mặt!” Hồ Ly bước tới, ôm chầm lấy Tống Triều Dương, vỗ mạnh lên
vai cậu.
Tống Triều Dương giơ tay áo lau mạnh nước mắt, nhìn Hồ Ly, gật mạnh đầu.
“Lão Ngũ, cậu có trách tôi không?” Hồ Ly nhìn Tống Triều Dương hỏi.
“Tại sao lại trách anh?” Tống Triều Dương ngờ vực hỏi.
“Trách tôi tìm cảnh sát bắt cậu về.”
“A, anh hai đã nói với em rồi. Biết anh cũng là vì muốn tốt cho em, sao em có thể trách anh được chứ?” Tống Triều Dương giọng nói chân thành trả lời.
“Anh hai có phải đã nói với cậu rằng tôi sẽ nhốt cậu lại, đợi sau khi sự việc hoàn toàn kết thúc mới thả cậu ra không?” Hồ Ly nhìn vào mắt Tống Triều Dương, nghiêm túc hỏi.
Tống Triều Dương tỏ vẻ nghi ngờ, nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi lâu. Lúc đó đúng là Mèo Rừng đã nói vậy với cậu, nhưng cậu không thể thừa nhận, vì thế cậu không gật đầu, như thể đang ngẫm nghĩ.
“Từ nhỏ cậu đã thông minh, lanh lợi, một khi định nói dối sẽ đều sẽ như vậy. Không cần trả lời, tôi đã biết rồi. Anh hai chắc chắn là nghĩ như vậy về tôi.”
Nói tới đây, Hồ Ly lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh hai đúng là một kẻ đần độn.”
Tống Triều Dương nghe thấy câu này, suýt chút nữa phì cười.
Hồ Ly chỉ vào sô pha bên cạnh, muốn Tống Triều Dương ngồi xuống nói chuyện.
Tống Triều Dương bước tới ngồi xuống sô pha, dáng vẻ của một đứa bé ngoan.
“Bố Già đã nói toàn bộ mọi việc cho tôi biết, vì thế tôi rất lo lắng sự an toàn của cậu, vì thế mới muốn bố trí cho cậu một nơi tương đối an toàn. Điểm này đúng là tôi đã suy nghĩ không thấu đáo. Không nghĩ tới cảm nhận của cậu, càng không biết các mối quan hệ giữa cậu và đối phương.”
Nói tới đây, Hồ Ly dừng lại một lát.
Tống Triều Dương hiểu ý, cậu biết ý Hồ Ly nói là gì.
Quan hệ giữa mình và Lý Hương Quân, bao gồm cả cháu ngoại Lý Tương Tư của Lý Tam Giang, anh trai Lý Tứ Hải, anh hai chắc chắn đã biết cả rồi. Vốn dĩ khi để cảnh sát bắt mình, anh ba vẫn chưa biết những điều này.
Hồ Ly thở dài một hơi nói: “Tôi thực sự không phải muốn bắt cậu về, để cảnh sát dẫn cậu về chẳng qua chỉ là một cách mà thôi. Sau đó tôi mới suy nghĩ xem đưa cậu tới nơi nào an toàn. Đều là anh hai hồ đồ. Kết quả tôi còn chưa gặp mặt cậu được lấy một lần, anh ta đã tự ý quyết định thả cậu đi.”
“Vậy lần này anh tìm em về…” Tống Triều Dương do dự hỏi.
“Đương nhiên là vì muốn gặp cậu, bao năm rồi chưa gặp! Lẽ nào cậu không muốn gặp anh ba sao?”
Tống Triều Dương nghe tới há hốc miệng, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại được, tới cả lệnh truy nã cũng đã ban bố, và tiền thưởng còn nhiều như vậy, chỉ là muốn tìm mình về gặp mặt thôi sao?
Tống Triều Dương có chút không hiểu tư duy của Hồ Ly.
“Cậu không phải nghĩ nhiều, thực sự chỉ là vậy thôi.” Hồ Ly thành khẩn nói một câu.