Tống Triều Dương đối đầu với khách sạn.
Lại một khách sạn nữa, không được.
Lại một khách sạn nữa, vẫn không được.
Lần này Tống Triều Dương không hề khách sáo, hỏi thẳng giám đốc tại sao lại không hài lòng với mình.
Giám đốc cũng rất thẳng thắn: Nhìn cậu không giống người đàng hoàng.
Tống Triều Dương suýt chút nữa tức hộc máu.
Được rồi, chúng ta không nên phô trương, đừng nhằm vào khách sạn năm sao nữa, hạ thấp đẳng cấp xuống một chút cũng được, quan trọng là nghĩ cách ăn no bụng trước đã.
Tống Triều Dương lẩm bẩm một mình.
Người không hiểu gì còn tưởng rằng Tống Triều Dương đang chọn nơi để tiêu xài.
Lại đi thêm tám chín khách sạn nữa, Tống Triều Dương thậm chí đã giảm cấp bậc hết lần này tới lần khác, đã trở thành quán ăn nhỏ rồi nhưng vẫn không có ai thuê cậu.
Đúng là gặp ma rồi, ta đây nhìn giống người xấu lắm sao? Tống Triều Dương phẫn nộ bất bình chửi một câu.
Có mấy nhà rõ ràng trước cửa có để biển tuyển dụng, nhưng chỉ cần Tống Triều Dương nói tới ứng tuyển, người ta sẽ lập tức nói tuyển đủ người rồi.
Tống Triều Dương đâu có thể biết được rằng tất cả đều là do quần áo trên người cậu gây họa.
Bộ quần áo này do Mèo Rừng mua cho cậu. Mèo Rừng bình thường căn bản không có cơ hội tiêu tiền, huống hồ lại là để Tống Triều Dương mặc, vì thế đừng tưởng bộ đồ này không bắt mắt, chí ít cũng tới năm mươi nghìn tệ.
Còn Tống Triều Dương chỉ tưởng đó là đồ vỉa hè.
Nhân viên quản lý khách sạn cao cấp có ai không phải là người am hiểu rộng, vừa nhìn bộ dạng Tống Triều Dương, lại nhìn cách ăn vận liền biết ngay không phải người muốn tìm việc thật sự, tuyển dụng cậu mới là lạ. Người ở những nơi nhỏ hơn nhìn thấy tướng mạo của cậu liền biết không phải là người có thể chịu khổ.
Lúc này Tống Triều Dương đã đói tới mức sắp không đi nổi. Cậu hạ thấp yêu cầu hết lần này tới lần khác, chỉ cần bao ăn là được, không cần biết phải làm gì, nhưng càng như vậy người khác lại càng không thuê cậu.
Tống Triều Dương đói tới đau dạ dày vừa bước vào một cửa tiệm, một bóng người nhào ra từ phía sau rèm châu. Tống Triều Dương liền né tránh theo phản xạ, bóng người nhào hụt, ngã sõng soài ra đất.
Khi bóng người kia ngã xuống đất, hai tay liền túm đại trên không, vật cầm trong tay bay vào lòng Tống Triều Dương.
Chỉ nghe thấy một tiếng “ai yo”, một người đàn ông giãy giụa bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào cửa tiệm chửi đổng: “Tiệm khốn nạn gì vậy, làm ngưỡng cửa cao thế.”
Thì ra người đàn ông này đi ra quá vội, không chú ý tới ngưỡng cửa dưới chân.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài thời Đường, chừng bốn, năm mươi tuổi đứng ở ngoài cửa, liếc mắt nhìn người đàn ông nói: “Đừng hòng gạt người, thứ này của cậu không có chút giá trị gì cả, tôi đích thực không mua được.”
“Hàng của tôi đích thực là bảo bối, chỉ trách anh có mắt không tròng.” Người đàn ông quát tháo một câu.
Mở tiệm làm ăn buôn bán, coi trọng hòa khí phát tài, người đàn ông trung niên không có ý định tranh cãi với người đàn ông kia, chỉ lấy tay chỉ vào người đàn ông, ý bảo ông ta ăn nói khách sáo một chút.
“Ô, bảo bối của tôi đâu?” Người đàn ông nhìn bàn tay không của mình sau đó quay khắp nơi tìm đồ.
Mẹ kiếp, lẽ nào là định ăn vạ?
Tống Triều Dương ngẩng đầu, nhìn ba chữ Cổ Bảo Hiên vàng lấp lánh trên cửa rồi lại nhìn xung quanh, toàn là tiệm đồ cổ. Mình bất giác đã đi tới phố đồ cổ.
Lại liếc nhìn món bảo bối mà người đàn ông kia nói, Tống Triều Dương thầm thở phào. Cũng may là một cuốn sách, không phải đồ gốm sứ.
“Anh ơi, đồ của anh này!” Tống Triều Dương đưa cuốn sách về phía trước giống như bỏng tay.
Trong quá trình đưa trả, Tống Triều Dương liền phát hiện ra điểm bất thường.
Cuốn sách này cầm trong tay mang lại cảm giác khác với những cuốn sách khác. Hơi mềm, hơi đàn hồi, trang sách hình như không phải là giấy mà là da.
Thứ đồ này cậu đã từng nhìn thấy, trước đây khi ở Nam Thành, ông coi là bảo bối, thi thoảng lại lấy ra xem, chưa bao giờ cho cậu đụng vào. Sau này cậu từng hỏi một lần, ông nói rằng đó là sổ mật mã.
Cậu nghi ngờ cuốn sổ này rất quan trọng.
“Cám ơn người anh em, đây là tiền cứu mạng mẹ tôi đấy!” Người đàn ông mỉm cười đôn hậu, nhận lấy cuốn sách cổ từ trong tay Tống Triều Dương.
“Anh trai, cuốn sách
này anh định bán sao?” Nhìn chữ trên trang sách đã ngả vàng, trong lòng Tống Triều Dương vô cùng nôn nóng, không kìm được liền hỏi.
Khi ông nhắc tới cuốn sách này đều rất lo lắng, như thể sợ đánh mất đi tuyệt thế trân bảo. Lại để Tống Triều Dương nhìn thấy một cuốn rất giống, sao cậu có thể bỏ qua chứ.
“Bán!” Người đàn ông gật đầu dứt khoát, “Đây là món đồ gia truyền suốt sáu đời nhà tôi, từ cụ tổ sáu đời nhà tôi đều có di huấn, đây là tuyệt thế bảo bối. Con cháu có thể bán ruộng bán nhà, bán con cái, nhưng món này thì không được bán.”
“Vậy anh làm thế này là?” Tống Triều Dương có chút không hiểu.
“Mẹ tôi bị bệnh, tiêu hết toàn bộ gia sản không nói, lại còn nợ nần chồng chất, bây giờ bệnh viện lại sắp đuổi ra rồi, tôi thực sự đã hết cách.”
Một người đàn ông cao mét chín, nói mãi nói mãi nước mắt rưng rưng.
Ông chủ tiệm đồ cổ thực sự không chịu được nữa, lên tiếng nói: “Chú em à, tôi nói một câu thật lòng, thứ đồ này của chú thực sự cũng đã có chút niên đại, không phải là giả, chắc là đồ quan thổ ty khu vực Mông Cổ hoặc Tây Tạng trước đây sử dụng. Nhưng vấn đề là nó không có giá trị gì cả. Không phải do người nổi tiếng viết, cũng không phải là đồ dùng của người nổi tiếng, chúng tôi thu mua cũng không có tác dụng gì cả.”
“Anh trai, cuốn sách này anh bán bao nhiêu tiền?” Tống Triều Dương hỏi thẳng.
“Không đắt, một trăm nghìn tệ!” Ánh mắt người đàn ông ánh lên hi vọng, trước kia anh ta dự định bán một triệu tệ, kết quả là đi khắp các tiệm đồ cổ ở Tân Hải cũng không ai mua, anh ta hết cách, chỉ đành giảm dần giá bán.
Không thấy Tống Triều Dương sợ hãi tháo chạy như tưởng tượng, cậu ngược lại còn gật đầu, ông chủ cửa hàng đồ cổ bĩu môi, trong lòng đã xem Tống Triều Dương là kẻ quá thừa thãi lòng tốt.
Thứ này nếu như có liên quan gì đó với quyển sách của ông nội, một trăm nghìn cũng không nhằm nhò gì.
Ông là người thế nào chứ? Một trăm nghìn có thể lọt vào tầm mắt của ông sao?
Nhưng vấn đề là mình nghèo không một xu dính túi, vì miếng ăn chuẩn bị phải đi xin việc, lấy gì mà mua đây?
Tống Triều Dương cố kìm nén cơn đói ngẫm nghĩ mười mấy giây, nhìn người đàn ông nói: “Anh trai, cuốn sách này anh cứ cất đi đi, anh dẫn tôi đi thăm bác gái xem rốt cuộc tình hình ra sao!”
Tống Triều Dương chuẩn bị thăm dò gốc gác của người đàn ông này trước.
Người đàn ông mắt phát sáng, chuẩn bị mua rồi đây. Nhưng ông ta liếc nhìn Tống Triều Dương, cảm giác không giống người tốt, không chắc chắn hỏi: “Người anh em, cậu muốn mua thật sao?”
Tống Triều Dương cũng biết hiện giờ mình ăn vận không giống người đàng hoàng, liền cố gắng dùng ngữ khí chân thành nhất để nói: “Anh trai, đồ trong tay anh, anh không muốn bán, lẽ nào tôi có thể cướp sao, hơn nữa anh cao lớn như vậy, tôi cũng phải cướp nổi mới được!”
Câu này nói rất có lý, người đàn ông gật đầu, lại tin tưởng thêm vài phần. Xem ra cậu nhóc này rất có thể là không tin lời mình nói, muốn chứng thực xem mẹ mình rốt cuộc có bị bệnh hay không.
Người đàn ông vẻ mặt cảm kích, kéo Tống Triều Dương tới bệnh viện.