Động cơ của xe cứu thương lập tức rú lên, giống như một con dã thú sổ lồng, lao đi với vận tốc tối đa. Chiếc xe chuyên dụng chặn ở phía trước bị đâm bay xa bảy tám mét, vỏ xe giống như dán giấy, nguyên mặt bị xé toạc.
Mấy gã đàn ông cầm dao sợ hãi giật mình, đâu dám cản nữa, biết rõ là tìm đường chết, người thường sẽ không làm.
Nhưng Tống Triều Dương không phải người bình thường, cậu là người dị thường.
Tận mắt nhìn thấy hành vi không bằng loài súc sinh của Chủ nhiệm Hồ và bệnh viện này, Tống Triều Dương đã không thể nín nhịn thêm nữa, cậu thà bị ông biết được trách phạt cũng phải để đám người không bằng chó lợn này nhận được trừng phạt thích đáng.
“Chính là thằng nhóc này!” Một gã đàn ông cầm đao, chỉ vào Tống Triều Dương quát.
Cho dù bây giờ đã bỏ khẩu trang xuống, Tống Triều Dương vẫn nhận ra, gã đàn ông cường tráng chỉ vào cậu chính là một trong số những kẻ mạo danh bác sỹ trong phòng bệnh lúc nãy.
“Khốn nạn, dám ngủ với vợ của ông…” Gã đàn ông này kêu lên một tiếng, như thể có thù giết cha, hận cướp vợ với Tống Triều Dương, cầm dao nhào tới.
Mẹ ơi, thế này là thế nào?
Tống Triều Dương có phần sửng sốt.
Nhưng cậu lập tức phản ứng ra ngay, những tên này chắc chắn đều đã chuẩn bị sẵn lời thoại. Vạn nhất bị cảnh sát bắt, mọi người đều thống nhất lời khai, có thể giả vờ là báo thù nhầm người. Như thế sẽ không liên quan gì tới bệnh viện này.
Những tên khốn này đúng là thật chuyên nghiệp!
Tống Triều Dương không những không bỏ chạy mà còn cười nhạt xông lên.
Gã đàn ông cầm đầu không ngờ Tống Triều Dương còn xông lên, chẳng lẽ chán sống rồi?
Hắn ta cười dữ tợn nhấc dao lên, chém về phía Tống Triều Dương, bộ dạng không chém chết mày không từ bỏ.
Chỉ cần là côn đồ thường xuyên đánh nhau sẽ biết làm thế nào để không đánh chết người. Vì thế những gã đàn ông này đều dùng dao phay chứ không dùng dao găm. Chỉ cần không chém vào những bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể người như mắt thì sẽ không gây ra sát thương quá nghiêm trọng, cùng lắm vết thương nhìn có vẻ đáng sợ một chút thôi.
Tống Triều Dương nghiêng người né tránh con dao chém vào ngực mình, tay phải nắm đấm, ngón giữa nhô ra, điểm nhanh như chớp vào ngực gã đàn ông.
“Á…” Gã đàn ông kêu ré lên, lồng ngực giống như bị một cây đinh đâm vào, vô cùng đau đớn, gã ta liền cúi lưng theo bản năng, dao trong tay rơi xuống đất, hai tay ôm ngực, quỳ trên mặt đất gào thét.
Một gã đàn ông ở phía sau chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó vẫn tiếp tục chém mạnh về phía vai Tống Triều Dương.
Lần này Tống Triều Dương không buồn né tránh, tay trái bấu lại, nắm lấy cổ tay của gã đàn ông cường tráng, tay phải vuốt cánh tay của gã từ dưới lên trên, gã đàn ông thét lên thảm thiết như mổ heo, cánh tay bị Tống Triều Dương siết giống như một sợi mỳ, mềm nhũn buông thõng xuống.
Tống Triều Dương tiếp tục tấn công, phế bỏ cánh tay còn lại của gã ta.
Gã đàn ông thứ ba căn bản còn chưa kịp phản ứng gì, gã ta giống như lao vào ngực Tống Triều Dương, dao còn chưa kịp giơ lên thì đã bị Tống Triều Dương dùng một ngón tay điểm vào xương sống, sau đó gã cảm thấy cảm giác mắc tiểu cực kỳ khó cưỡng, đũng quần ướt đẫm, cứ thể tiểu ra quần.
Gã thứ tư cũng tương tự như vậy, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, sau đó bụng đau nhói, người ngã ra đất. Tiếp tới, của quý của ga giống như có rất nhiều con kiến đang bò, vô cùng ngứa ngáy. Hắn không nhịn được lấy tay gãi, càng gãi càng ngứa, thậm chí gãi đến rách da, chảy máu.
Bốn gã còn lại ở phía sau đều không nhìn rõ bốn gã phía trước sao lại ngã ra đất. Một
gã thông minh nhất bọn vứt dao muốn bỏ chạy nhưng chưa chạy được ba bước, Tống Triều Dương nhún chân, cơ thể giống như ma quỷ chỉ để lại một cái bóng trong không trung, chớp mắt đã đuổi tới sau lưng gã, cổ gã bị bóp chặt, cơ thể gã giống như một cây cột bằng xi măng, cứ thế ngã xuống đất, phát ra một tiếng “rầm”. Cả người giống như một cái xác lạnh giá, cứng nhắc, không hề có dấu tích cong lại.
Ba tên còn lại sợ tới đờ đẫn. Bọn chúng không thể hiểu nổi, chỉ trong chưa đầy một phút, đồng bọn sao lại gục ngã hết.
…
Sau hai phút, tám gã đàn ông cao lớn đã gục ngã hết, trong bãi đậu xe vang vọng các loại tiếng kêu gào thảm thiết…
Tống Triều Dương phủi tay, chân đạp vỡ một chiếc bộ đàm trên mặt đất, ung dung vui vẻ bước ra khỏi tầng hầm.
Cảnh sát sẽ nhanh chóng có mặt, mình chạy mau thôi. Nếu không hoặc là vào đồn cảnh sát, hoặc là lại lên ti vi. Kiểu nào cũng không phải là thứ Tống Triều Dương muốn.
…
Chủ nhiệm Hồ ngồi trong phòng giám sát lặng lẽ tính giờ. Nhưng đã quá nửa tiếng đồng hồ, trong bộ đàm vẫn không hề có hồi đáp. Ông ta thực sự không nhịn được nữa liền gọi mấy tiếng, nhưng bộ đàm vẫn không có phản ứng gì. Ông ta lại mở điện thoại lên, nhưng tám kẻ kia, bất luận gọi cho kẻ nào cũng không có người nghe.
Chủ nhiệm Hồ có dự cảm không lành, nhưng ông ta không dám mở camera giám sát của bãi đậu xe, sợ những kẻ thuộc hạ này vẫn chưa làm xong việc, vạn nhất ghi lại hình ảnh không hay, cho dù sau xong việc xóa đi, cục Công an cũng sẽ có cách để khôi phục lại, ông ta đành phải cử một tâm phúc xuống bãi đậu xe kiểm tra thử.
Tâm phúc xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhìn thấy đám người nằm la liệt trên mặt đất, không ngừng kêu gào liền sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
Anh ta kéo người này không kéo được, đỡ người kia cũng không đỡ dậy nổi. Tám gã đàn ông cường tráng giống như tám cỗ máy chỉ biết kêu gào. Chỉ mải kêu gào, không thể nói được lời nào, càng đừng nói đến chuyện đứng lên.
Hai kẻ trong số đó, tiếng kêu gào mỗi lúc một nhỏ, nhìn như thể sắp chết tới nơi.
Tâm phục mệt vã mồ hôi mới nhớ tới báo cáo cho lãnh đạo, cầm điện thoại ra, hai tay run run rẩy rẩy, thử mấy lần mới tìm được số điện thoại của Chủ nhiệm Hồ.
“Chủ… Chủ nhiệm… xảy… xảy ra chuyện… rồi…” Tâm phúc sợ hãi tới mức không nói được rành mạch.
Việc của bệnh viện, chắc rằng Hoàng Quốc Sinh sẽ xử lý ổn thoả. Cho dù Chủ nhiệm Hồ muốn báo thù cũng phải nghĩ xem việc kinh doanh sau này có muốn tiếp tục làm hay không. Hiện giờ pháp luật hoàn thiện, mạng internet phát triển, mở bệnh viện thế này cũng sợ sẽ bị vạch trần.
Nói không chừng, ông chủ của bệnh viện này sẽ trả lại một phần viện phí cho Hoàng Quốc Sinh.
Xong việc phất áo bỏ đi, không màng tới công danh!
Tống Triều Dương ngâm một khúc hát, rời khỏi bệnh viện.