Ăn cơm xong, Tống Triều Dương đi ra ngoài, Thú Y đi theo đằng sau.
“Có thể đừng đi theo tôi nữa được không?” Tống Triều Dương đứng lại nói.
Thú Y không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.
“Cái chính là tôi cũng chẳng biết mình đi đâu nữa?” Tống Triều Dương nói.
“Tuỳ cậu thôi, chỉ cần không về Kinh Thành, chỉ cần không lộ ra mối quan hệ giữa cậu và ông ấy thì cậu giày vò như nào cũng được!” Thú Y nói với vẻ chẳng để tâm.
“Giày vò? Tôi lấy cái gì ra để giày vò?” Tống Triều Dương liếc mắt ngao ngán.
“Nếu quả thực cậu không biết làm gì thì chị đưa cậu đi gặp một người nhé?” Tuy Thú Y đang đeo mặt nạ nhưng Tống Triều Dương có thể cảm nhận được khoé miệng của cô gái này đang nở một nụ cười gian tà.
“Yên tâm đi, chị không hại cậu đâu!”
Lại là câu nói này.
Toà nhà Lăng Vân tại Trung Hải.
“Tú Như, đây là sư đệ của tôi!” Thú Y đứng trong phòng khách nói với một cô gái có dung mạo xinh đẹp đang ngồi trên ghế mây.
“Sư đệ của cô, liệu có phải là… cũng là từ bên… đặc biệt ấy ra?” Trần Tú Như lưỡng lự hỏi.
“Trẻ như vậy, lại trông… đẹp như vậy, liệu có ổn không đó?” Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương trông còn đẹp hơn cả minh tinh rồi lại liếc sang Thú Y đang nằm trên sô pha.
Thú Y cười gật gật đầu.
Nhưng Tống Triều Dương lại vểnh hết cả tai lên.
Ban ngành đặc biệt? Người phụ nữ chết tiệt này có thân phận gì?
Sao bây giờ bên cạnh ông nội lại xuất hiện nhiều nhân viên nhà nước thế này? Rõ ràng là giặc mà sao lại trộn với lính?
“Cậu ta trông quá đẹp ấy?” Trần Tú Như đứng dậy bước gần vài bước nhìn Tống Triều Dương nói.
Bây giờ Tống Triều Dương khá nhạy cảm, hễ có người khen cậu đẹp thì cậu lại cảm thấy dễ chịu. Hơn nữa thì ánh mắt của cô gái xinh đẹp này nhìn cậu trông cứ như đang chọn hàng vậy.
Nhưng trước khi tới đây Thú Y đã nói với cậu rồi, nhìn nhiều nói ít.
“Hình như cũng hơi ít tuổi?” Trần Tú Như lại cảm thấy nghi hoặc: “Có được không đó?”
“Thử là biết ngay!” Thú Y vẫn nở nụ cười nhạt.
“Cũng đúng!” Trần Tú Như gật gật đầu rồi khẽ vỗ tay một cái.
Tiếng vỗ tay vừa dứt thì một người đàn ông trẻ tuổi với thân hình vạm vỡ bước vào.
“Trần tổng, cô có gì cần dặn dò ạ?” Người đàn ông vạm vỡ mặc vest hỏi.
“Đây là tài xế của tôi!” Trần Tú Như giới thiệu.
“Đọ sức tí đi, không được làm bị thương!” Trần Tú Như chỉ vào Tống Triều Dương.
Nhìn người đàn ông cao to lực lưỡng cởi chiếc áo vest trên người rồi gấp lại gọn gàng đặt lên bàn, sau đó lại bẻ tay răng rắc nhìn mình, Tống Triều Dương vẫn chưa hết shock.
Định làm gì đây? Đấu võ à?
Lúc tới đâu có nói đến chuyện này?
Thú Y chỉ nói với cậu là đưa cậu đi gặp một nhân vật rất lợi hại và giới thiệu cho cậu một công việc với mức lương hấp dẫn mà thôi, ngoài ra cô không nói gì thêm nữa.
Nhìn kiểu này lẽ nào định bảo cậu làm tay đánh thuê sao?
“Ngẩn ra làm gì? Lên đi!” Thú Y nở nụ cười quyến rũ hét lên với Tống Triều Dương.
Người đàn ông cao to cũng chẳng đứng ngây ra mà tấn công trước…
Mười lăm phút sau, Trần Tú Như ngẩn ra nhìn Tống Triều Dương vẫn đang nhàn nhã như không với người tài xế đã hơi thở dốc.
Trần Tú Như biết rất rõ tài xế của mình lợi hại thế nào. Vậy mà Tống Triều Dương với tài xế giao đấu một hiệp không những không bại trận mà còn chiếm thế thượng phong, điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
“Thế nào?” Thú Y hỏi.
“Được đấy!” Trần Tú Như nói thật lòng.
Thú Y đứng dậy rồi cười đưa Tống Triều Dương đi.
“Rốt cuộc chị muốn tôi làm gì?” Ngồi trên chiếc Mercedes Benz mà Trần Tú Như bố trí, Tống Triều Dương không nhịn được mà hỏi.
“Cho cậu làm trợ lý nhé?” Thú Y nói như một lẽ đương nhiên.
“Yêu cầu đầu tiên của trợ lý là phải biết đánh nhau à?” Tống Triều Dương bất mãn hỏi.
“Thế cậu nghĩ sao?” Thú Y bĩu môi: “Ngoại trừ việc không thể đẻ ra thì những cái khác cậu đều phải làm…”
Tống Triều Dương nghiến răng.
Nhìn bảng đèn trên toà nhà cao chọc trời, Tống Triều Dương cùng Trần Tú Như bước vào trong.
Cậu đã bắt đầu chính thức đi làm, trở thành trợ lý của Trần Tú Như.
Trần Tú Như vừa bước vào trong thang máy thì chiếc điện thoại trong túi đã vang lên âm thanh chói tai.
“Mẹ.” Trần Tú Như nghe
máy xong liền khẽ kêu lên một tiếng.
“Năm mới rồi, con không về nhà à?”
“Mẹ à, công ty bận lắm… mẹ, mẹ có thể đừng cứ chăm chăm vào cái chuyện này của con hay không… vâng vâng, con biết rồi!” Trần Tú Như bất lực cúp máy.
Trần Tú Như mặc bộ đồ công sở vào lại càng tôn lên vẻ xinh đẹp thanh tú. Bất cứ người đàn ông nào đi qua trông thấy đôi chân dài thẳng tắp ấy của cô cũng đều nuốt nước bọt thèm thuồng. Trần Tú Như vừa bước vào văn phòng thì nhìn thấy Tống Triều Dương đang ôm một tập tài liệu đi vào. Khi Tống Triều Dương đặt tài liệu lên bàn làm việc xong, chuẩn bị đi ra thì cô gọi cậu lại.
“Ê, đợi chút, Tiểu Tống.” Trần Tú Như đứng cạnh bàn làm việc, ánh mắt sáng rực lên nhìn Tống Triều Dương.
“Sao vậy, Trần tổng?”
Tống Triều Dương đã đi làm một tháng rồi, cậu đã dần quen với thân phận lúc này của mình.
“Đóng cửa lại đi đã.” Trần Tú Như hất cằm về phía cửa. Đóng cửa, xem ra là có chuyện gì quan trọng cần dặn dò đây. Tống Triều Dương ngoan ngoãn đóng cửa văn phòng lại rồi quay về chỗ trước mặt Trần Tú Như. Nhìn Tống Triều Dương với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, dáng người cao ráo, khí chất đúng mực thì Trần Tú Như lại càng thấy hài lòng.
“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Ừm, sao lại hỏi cái này? Tống Triều Dương ngẩn ra. Cậu nghĩ một hồi rồi tự động cộng cho mình thêm ba tuổi.
“Hai mươi mốt.”
Vẫn hơi ít tuổi nhưng cũng cách mình chỉ có năm sáu tuổi mà thôi, nói ra cũng không quá khoa trương.
“Sau này ai hỏi thì cậu cứ nói mình 24 rồi.” Trần Tú Như lại cộng cho Tống Triều Dương thêm ba tuổi.
“Được.” Tuy Tống Triều Dương không biết tại sao Trần Tú Như lại làm vậy nhưng cậu vẫn đồng ý.
“Cậu có bạn gái chưa?”
“A?” Tống Triều Dương lại ngẩn ra một lúc, trong đầu cậu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Lý Hương Quân, nhưng vì không muốn để lộ thân phận nên chắc chắn cậu không thể nói ra nên lại trả lời.
“Chưa.”
Trần Tú Như chậm rãi khoanh hai tay trước ngực, cô nhìn Tống Triều Dương một hồi nhưng lại không nói gì cả, cô khiến Tống Triều Dương cảm thấy vô cùng khó hiểu. Ở cạnh nhau một tháng nay, hễ là trong lúc làm việc thì Trần Tú Như đều vô cùng nghiêm túc.
“Có chuyện này…” Biểu cảm của Trần Tú Như dường như khá là khó mở lời.
“Tôi muốn cậu giúp tôi một việc.”
“Trần tổng, chị cứ nói đi.” Tống Triều Dương thản nhiên nói. Bản thân cậu trên danh nghĩa là trợ lý của Trần Tú Như, hơn nữa thì Thú Y cũng dặn rồi, cậu làm trợ lý không chỉ đơn thuần là trên công việc mà cũng có khả năng là còn liên quan tới cả đời sống của Trần Tú Như nữa, nên Tống Triều Dương sớm đã có chuẩn bị về mặt tâm lý.
“Năm mới có thể cùng tôi về nhà một chuyến được không?” Sau khi Trần Tú Như nói hết toàn bộ sự việc thì Tống Triều Dương há hốc mồm ngẩn ra, trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến cái tình tiết ở trong tiểu thuyết ba xu lại xảy ra với mình.
“Tất nhiên là tiền lương cho chuyện này sẽ tính riêng.” Sợ Tống Triều Dương không đồng ý, Trần Tú Như bổ sung thêm một câu.