Điệp Viên Kỳ Quái

Cùng phòng (2)


trước sau

Bây giờ Tống Triều Dương cũng có chút mơ hồ, chẳng lẽ Trần Tú Như thật sự muốn ngủ chung phòng với mình à? Nhưng nghĩ lại tính cách của Trần Tú Như, nghĩ về thái độ đối nhân xử thế và làm việc cùng với thói quen thường ngày của cô ta trong công ty, Tống Triều Dương cười giễu lắc đầu, mình nghĩ quá nhiều rồi, cùng lắm cũng chỉ là ngủ dưới sàn nhà.

Sau khi tắm xong, Tống Triều Dương đi qua nhẹ nhàng gõ cửa phòng Trần Tú Như, nghe thấy Trần Tú Như ở trong nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó đẩy cửa ra bước vào, thấy nơi ở cuối giường gần cửa sổ có trải một tấm mền. Chỗ đó hiển nhiên là chỗ tối nay cậu ngủ, lúc này Trần Tú Như đã thay bộ đồ ngủ, nhưng là kiểu rất bảo thủ, vốn không thể nhìn được cảnh xuân ở bên trong. Thấy Tống Triều Dương đi vào, Trần Tú Như lạnh mặt, hất hàm nhìn tấm mền trên sàn nhà.

“Yên tâm, chuyện này thì tôi vẫn hiểu.” Tống Triều Dương cười khanh khách, bước tới cửa sổ kéo mền ra nằm xuống. Thấy Tống Triều Dương không hề có suy nghĩ không an phận, Trần Tú Như hài lòng gật đầu.

“Tôi đi tắm, cậu ngủ trước đi.” Được người ta mang về nhà gặp người nhà với thân phận là bạn trai, tuy là giả mạo nhưng Tống Triều Dương vẫn cảm thấy rất mới mẻ, hơn nữa cậu cũng là lần đầu tiên qua đêm trong phòng của người đẹp. Tống Triều Dương thật sự ngủ không được, ngồi dậy quan sát xung quanh phòng Trần Tú Như, trang trí trong phòng rất đơn giản, bên tường gần cửa là một tủ áo, chính giữa là một chiếc giường, ngoài ra thì chỉ có một tủ đầu giường, trong phòng không có mùi nước hoa như trong tưởng tượng, chắc là do Trần Tú Như đã lâu không về ở. Trên giường cũng rất đơn giản, không hề chất chứa quần áo gì cả, trên sàn nhà và đồ đạc cũng rất sạch sẽ.

Chưa tới nửa tiếng, bên ngoài vang ra tiếng bước chân, sau đó Trần Tú Như trực tiếp đẩy cửa ra đi vào phòng, Tống Triều Dương ngồi dậy, dựa lưng vào tường gần cửa sổ, nhìn Trần Tú Như như hoa sen mới nở, không kìm được khen ngợi.

“Nhìn không ra, lúc chị không trang điểm trông đẹp hơn.” Sau khi nghe câu này, không biết tại sao trên mặt Trần Tú Như đỏ ửng lên, cô lườm Tống Triều Dương rồi tiện tay tắt đèn.

Trong phòng lập tức rơi vào bóng tối, tiếp đó lại vang ra tiếng sột soạt lên giường của Trần Tú Như. Tống Triều Dương thực sự lần đầu tiên trải qua chuyện này. Một người phụ nữ quyến rũ ở cùng phòng với cậu, khiến trong lòng cậu nảy sinh ra cảm giác khác thường. Trong phòng lan tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, giống mùi của dầu gội và sữa tắm. Nghe thấy tiếng Trần Tú Như trở mình, hình như là xoay mặt lại hướng về phía mình.

“Tống Triều Dương, sao hôm nay cậu nói linh tinh nhiều quá vậy?” Giọng của Trần Tú Như vang ra từ giường. Lúc ăn cơm tối, Tống Triều Dương và Trần Kiến Quốc trò chuyện rất vui vẻ, chuyện trên trời dưới đất, nghĩ tới gì thì nói đó. Trần Kiến Quốc và mẹ của Trần Tú Như nghe xong rất vui mừng, nhưng Trần Tú Như thực sự không hài lòng, vì lúc đó cô thấy rất kì lạ, trông Tống Triều Dương rõ ràng tuổi tác không lớn, nhưng giống như đi qua rất nhiều nơi vậy, thậm chí ngay cả phong cảnh con người ở nước ngoài cũng có thể nói một đống. Điều này hoàn toàn không phù hợp với thông tin về Tống Triều Dương do Thú Y cung cấp cho cô. Dựa theo cách nói của Thú Y, sau khi Tống Triều Dương tốt nghiệp cấp ba đã được tuyển dụng đặc biệt, cậu được đào tạo đặc biệt trong các bộ phận liên quan hơn một năm, nhưng do ngoại hình quá xuất chúng, không thích hợp ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên mới bị loại bỏ, nhưng năng lực cá nhân thực sự rất mạnh.

Khoảng thời gian này, theo sự quan sát của Trần Tú Như, năng lực của Tống Triều Dương quả thật rất mạnh, thậm chí Trần Tú Như còn giao
cho Tống Triều Dương xử lý một số tài liệu không quá quan trọng, Tống Triều Dương cũng đã xử lý một cách hoàn hảo.

“Còn không phải là vì muốn ba mẹ chị càng tin tôi là bạn trai chị hay sao, không lẽ hôm nay chị không quan sát được à, hiệu quả rất tốt, bây giờ ba mẹ chị rất hài lòng về tôi, chị còn gì bất mãn nữa?”

“Phải, biểu hiện hôm nay của cậu quả thật không tồi, nhưng vấn đề là cậu phải cho tôi chuẩn bị tâm lý trước chứ, may rằng mẹ tôi không kéo riêng tôi ra hỏi tình hình của cậu, nếu không chắc chắn hai chúng ta sẽ nói khác nhau. Bây giờ cậu mau chóng thống nhất khẩu cung cho tôi, nếu không ngày mai sau khi em gái tôi trở về nhất định sẽ bị vạch trần.”

“Những điều tôi nói chẳng phải chị đã nghe hết rồi sao? Còn phải thống nhất gì nữa?”

“Ý tôi là quá trình trước kia chúng ta quen biết và phát triển, cậu không thấy à, hôm nay mẹ tôi đã hỏi tôi mấy lần rồi, may rằng tôi phản ứng nhanh, chuyển đổi đề tài, hơn nữa ngày mai em gái tôi nhất định trở về, đến lúc đó nó muốn hỏi những chuyện này, chúng ta nên nói như thế nào?”

“Được, vậy chị nói đi, tôi nhớ là được.” Lấy tiền tài của người ta, phải giải quyết tai họa thay người ta, giả vờ làm bạn trai của Trần Tú Như là công việc quan trọng nhất của mình bây giờ. Tất nhiên là sếp nói sao mình làm vậy, Trần Tú Như vừa nói vừa suy nghĩ.

Nói dông nói dài về những câu chuyện sến sẩm thời thanh niên, Tống Triều Dương lâu lâu ừ một tiếng tỏ ý mình đã nhớ. Nói hết gần một tiếng, Tống Triều Dương cảm thấy mình dần dần buồn ngủ, sau khi ngáp một cái rồi nói với Trần Tú Như.

“Tú Như, chị yên tâm, những chuyện này tôi đều nhớ hết cả, chúng ta ngủ đi.” Cái tên Tú Như này gọi một cách rất tự nhiên, ngay cả Trần Tú Như cũng không phát hiện ra có gì đó không đúng.

Từ nhỏ đến lớn trải qua vô số sự huấn luyện, chỉ cần Tống Triều Dương thật sự muốn ngủ, bảo đảm có thể ngủ ngay trong năm phút. Nhìn Tống Triều Dương ngủ ngon đến vậy, Trần Tú Như lại không thể chợp mắt được. Một người đàn ông ở trong phòng cô khiến Trần Tú Như cực kỳ không quen. Trong phòng dường như có một cảm giác khác thường khiến cô cảm thấy rất xa lạ, rất khó chịu.

Bên tai nghe tiếng hô hấp đều đặn của Tống Triều Dương, ban đầu vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng càng ngày càng gần, Trần Tú Như cảm thấy âm thanh càng ngày càng to, giống như trực tiếp vang ra trong tai mình, làm Trần Tú Như trằn trọc không ngủ được. Bộp một tiếng, dường như là tiếng động Tống Triều Dương trở người, khuỷu tay đập vào vách tường, Trần Tú Như bật dậy từ trên giường, trong đêm yên tĩnh, trong tình huống một người đàn ông ngủ trong phòng mình, âm thanh này giống như sấm sét vậy.

“Đồ khốn khiếp này.” Trần Tú Như nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, mang dép bước xuống giường.

“Dậy đi, dậy đi.” Trần Tú Như thực sự không chịu nổi nữa, khom lưng đẩy Tống Triều Dương.

“Lại có chuyện gì nữa?” Tống Triều Dương mơ mơ màng màng mở mắt hỏi.

“Tôi không ngủ được.” Trần Tú Như thở hổn hển nói.

“Làm sao vậy? Có phải tôi ngáy không?” Tống Triều Dương nghi ngờ hỏi, từ nhỏ đến lớn cậu đều không có thói quen ngáy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện