Trần Tú Như đi vào nhà vệ sinh trước. Tống Triều Dương thì chạy tới trò chuyện vài câu với Trần Kiến Quốc đang đọc báo ở sô pha. Sau khi thấy Trần Tú Như đi ra, Tống Triều Dương mới vào nhà vệ sinh, sau đó khóa cửa lại, cởi quần ngồi xuống bồn cầu, chưa đợi cậu giải quyết xong, cửa phòng nhà vệ sinh lại bị mở ra. Một cô gái mặc áo hai dây, tóc buông xõa, bên dưới mặc một chiếc quần đùi ngắn bước vào. Vừa dụi mắt, hoàn toàn không để ý thấy trong nhà vệ sinh có một người đàn ông đang ngồi, cô gái cứ thế xông vào, Tống Triều Dương lập tức sững sờ, và còn xảy ra việc quá đáng hơn. Cô gái đó vừa dụi mắt vừa đi về phía bồn cầu, giơ một ngón tay ra, xem chừng muốn cởi quần đùi trên người xuống. Tống Triều Dương giật mình, mặc dù cậu không nhìn rõ cô gái này trông như thế nào nhưng không cần nghĩ cũng đoán ra được, đây chắc chắn là em gái song sinh Trần Tú Nhiên của Trần Tú Như. Cô gái này sao có thể sơ ý như vậy chứ, nhìn cũng không nhìn, cứ thế xông vào.
“Này, này, cô làm gì vậy?” Tống Triều Dương kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng bịt chặt mắt lại, động tác này nhất định phải làm, vì động tác theo phản xạ của Trần Tú Nhiên đã là kéo quần lót xuống được nửa chừng, mình nếu như không hành động gì cả, thì sẽ chết chắc. Vì khi bịt mắt, Tống Triều Dương đã nhìn thấy khoảng màu đen bên dưới bụng, a, cùng theo đó là một tiếng kêu thất thanh! Trần Tú Nhiên cuối cùng cũng nhìn thấy trong nhà vệ sinh có người, cô lập tức kéo quần đùi lên, lao như bay ra ngoài. Cửa nhà vệ sinh bị đóng sầm lại, Tống Triều Dương vội vàng kéo quần lên, rửa qua loa sau đó cũng nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Trần Tú Như đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, giận dữ đùng đùng nhìn cậu. Tống Triều Dương vẻ mặt lúng túng, chỉ biết nói:
“Tôi đang đi vệ sinh, cô ấy cứ thế xông thẳng vào, vẻ ngái ngủ nên không phát hiện ra trong nhà vệ sinh có người.”
Mẹ của Trần Kiến Quốc và Trần Tú Như lúc này cũng bước tới, nghe Tống Triều Dương nói vậy, nét mặt cũng có phần bối rối. Họ cũng nhìn thấy Tống Triều Dương vào nhà vệ sinh trước, vì thế cũng biết việc này chắc chắn không phải vấn đề của Tống Triều Dương. Hơn nữa họ cũng hiểu, tính tình của Trần Tú Nhiên từ trước tới giờ đều cẩu thả, lỗ mãng như vậy.
“Hay tôi vào rửa mặt trước.” Tống Triều Dương cảm thấy vô cùng không thoải mái, cậu không ngờ lại xảy ra việc như vậy. Thấy Trần Tú Như trừng mắt nhìn mình, Tống Triều Dương lúng túng nhăn mũi, chui lại vào nhà vệ sinh. Đợi khi Tống Triều Dương ra, cửa phòng ngủ bên cạnh cũng nhanh chóng mở ra, một bóng người mau chóng xông vào nhà vệ sinh, khi gần đóng cửa vẫn còn
nghe thấy cô ấy đang lẩm bẩm.
“Sao anh chậm như sên vậy, có phải là đợi hong khô rồi mới ra không?” Giọng nói vô cùng êm tai. Trần Tú Như lúc này cũng bước tới, kéo Tống Triều Dương về phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, nhíu mày nhìn Tống Triều Dương hỏi.
“Khi em gái tôi đi vào, cậu đang làm gì?”
“Tôi đang đi vệ sinh, có điều tôi ngồi, khi cô ấy vào vẫn còn đang ngái ngủ, còn lấy tay dụi mắt, chắc chắn không nhìn thấy gì cả.”
“Vậy cậu nhìn thấy gì?” Trần Tú Như tỏ thái độ như thẩm vấn phạm nhân.
“Tôi có thể nhìn thấy gì chứ? Lúc đó tôi sợ tới ngớ người, bất ngờ nhìn thấy một cô gái đi vào, tôi không sợ hãi nhảy lên đã là tốt lắm rồi!” Tống Triều Dương đương nhiên sẽ không thể nói với Trần Tú Như, khi Trần Tú Nhiên đi vào, nhìn cũng không nhìn liền cởi quần lót xuống nửa chừng. Trần Tú Như vẫn tỏ vẻ ngờ vực, nhưng thấy Tống Triều Dương không giống đang nói dối nên cũng không tiếp tục chất vấn nữa.
“Sau này ngoan ngoãn một chút, đừng có ý đồ bừa bãi gì với em gái tôi.” Sau khi nghe câu này, Tống Triều Dương gượng cười một tiếng, chỉ biết xòe ngửa tay ra, trong lòng thầm nghĩ, tới việc của tôi tôi còn chưa xử lý xong, sao có thể đi dây dưa với những người không liên quan chứ.
Khi hai người cùng bước ra khỏi phòng ngủ, Trần Tú Nhiên đã ở trong phòng khách, trên người đã thay bộ đồ ngủ dài tay, mái tóc dài màu đen được cột đuôi ngựa. Tống Triều Dương quan sát một lát, Trần Tú Nhiên và Trần Tú Như nếu như không đứng cạnh nhau, cậu hoàn toàn không nhận ra ai là ai, hai người không những tướng mạo giống hệt nhau, tới chiều cao cũng gần như nhau, dù sao cũng là cố tình làm vậy, hai người họ tới khuyên tai, độ dài của tóc cơ bản đều giống nhau. Nếu không phải vóc dáng Trần Tú Nhiên hơi thấp một chút, Tống Triều Dương thực sự không thể ngay lập tức phân biệt được. Nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ, Tống Triều Dương có thể nhận ra được một số điểm khác nhau giữa hai người họ, khí chất của hai người khác biệt rất lớn. Trần Tú Như là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân, có lẽ là do địa vị hơn người đương nhiên cũng sẽ tạo ra khí chất ngạo nghễ hơn người. Sự ngạo nghễ ở đây không phải nói rằng Trần Tú Như cao ngạo, hoặc là không thân thiện, mà là sự uy nghiêm rất tự nhiên, còn Trần Tú Nhiên thì không như vậy.