Điệp Viên Kỳ Quái

Mỹ nữ


trước sau

"Quá khen quá khen, có điều anh rể còn thua thảm hơn chị ngày thường nữa kìa.”

“Tất nhiên, có em ở đây thì anh ấy đâu dám thắng chứ.”

Bữa tối ngày hôm nay vẫn vô cùng thịnh soạn nhưng cả hai vợ chồng Trần Kiến Quốc đều sốt ruột đánh mạt chược nên ăn xong từ sớm rồi lại bày ván lên. Trần Tú Như ở bên cạnh một lúc, coi như là cô quây quần với người nhà, có điều cô nhanh chóng mất đi sự hứng thú mà lại quay về phòng mình.

Chơi tới hơn mười một giờ thì Tống Triều Dương mới về phòng ngủ. Trần Tú Như đã nằm trên giường rồi, ở trên cô khoác một chiếc áo ngủ dày, đắp chăn lên chân, trên chăn đặt một chiếc laptop.

“Thua bao nhiêu?” Trần Tú Như lạnh lùng hỏi.

“Không nhiều lắm, chưa đến năm nghìn.” Tống Triều Dương nhoẻn miệng cười.

“Tôi không có tiền mặt, đưa số tài khoản cho tôi, tôi chuyển tiền cho cậu.”

Tống Triều Dương cười hê hê: “Vậy tôi không khách khí đâu nhé.”

“Cậu không cần khách khí, tôi thuê cậu tới đây thì không thể để cậu mất tiền được, hơn nữa nếu cậu không thua thì cũng là tôi thua. Năm nào Tú Nhiên cũng thắng được ít tiền nhưng năm nay hình như thắng hơi nhiều.”

Tống Triều Dương cười thầm, có cậu ở đây giở trò thì Trần Tú Nhiên không thắng mới lạ đó. Dù sao cũng chẳng phải tiền của mình, tội gì không tặng người ta cái nhân tình, cái chân nhỏ đó của Trần Tú Nhiên khiến cậu được hưởng thụ cả ngày hôm nay nữa kìa.

Đến khi Tống Triều Dương nằm xuống thì Trần Tú Như lại nói: “Hình như hôm nay Tú Nhiên không thăm dò cậu đúng không?”

Tống Triều Dương cười nói: “Cô ấy chỉ nghĩ đến việc thắng tiền thôi, làm gì có thời gian mà thăm dò tôi.”

Trần Tú Như lắc lắc đầu nói: “Vậy thì không đúng, a đầu này ngày thường ranh mãnh lắm, làm gì có chuyện tin cậu là bạn trai của tôi dễ như vậy, ban đầu còn thăm dò mà mấy hôm nay đã tin rồi, thực sự tôi cảm thấy không chân thực cho lắm.”

Tống Triều Dương vươn vai nói: “Cái này chẳng phải rất đơn giản sao, trong lòng cô ấy chắc chị không phải là người tuỳ tiện chứ?”

“Nói thừa.”

“Vậy thì đúng rồi, chị không phải là người tuỳ tiện mà vẫn có thể ngủ cùng tôi trong một căn phòng, hôm đó ở nhà ông nội chúng ta lại còn ngủ chung giường nữa, cô ấy còn có thể nghi ngờ mối quan hệ giữa chúng ta được sao?”

“Hy vọng là cậu quên chuyện này đi, sau này tuyệt đối không được nhắc đến với người ngoài.” Trần Tú Như lạnh lùng nói với ngữ khí bất cần.

“Đây là chị nhắc tới, OK? Bây giờ lại còn trách tôi, sau này tôi còn phải làm thêm dưới trướng của chị, tôi nào dám ăn nói bừa bãi chứ, trừ khi tôi không muốn làm nữa.”

“Vậy là tốt nhất.”

Trần Tú Như lạnh lùng nói, cô cảm thấy việc bố trí công việc cho Tống Triều Dương cũng có tác dụng, ít ra có thể bịt được mồm cậu ta lại, nếu không khi cậu ta quay về ăn nói bừa bãi thì thể diện của sếp lớn như cô làm gì còn nữa.

Buổi trưa hôm sau, Tống Triều Dương và Trần Tú Như ngồi lên máy bay quay về Đồng Giang. Hôm nay đã là mùng năm rồi, mùng bảy phải đi làm. Người bình thường sẽ ở nhà thêm một ngày nữa nhưng đối với một sếp lớn như Trần Tú Như mà nói thì cô không chỉ còn có việc ở công ty mà còn có cả những chuyện khác đều cần cô sớm quay về để xử lý, mà đây còn là người nhà bắt cô ở thêm vài ngày đấy chứ, nếu không thì cô đã muốn về Đồng Giang từ mùng ba rồi.

Tất nhiên vẫn còn một điểm đó là Tống Triều Dương biểu hiện rất tốt, không hề xảy ra bất kỳ vấn đề gì nên cũng khiến cô yên tâm hẳn, vì vậy mà cô ở nhà thêm hai ngày so với dự kiến.

Xuống máy bay xong, Trần Tú Như và Tống Triều Dương ngồi vào chiếc xe đã đỗ ở bãi đỗ xe suốt mấy ngày liền, đây là một chiếc Buick màu đen.

“Hợp đồng của chúng ta kết thúc ở đây.” Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương bằng ánh mắt vô
cùng lạnh lùng.

Tống Triều Dương cười gật gật đầu, cậu nói: “Hy vọng sếp hài lòng với biểu hiện lần này của tôi.”

“Cũng tạm ổn, mùng bảy đi làm, cậu tới phòng nhân sự của công ty, tôi sẽ nói trước với họ.”

“Rõ.”

“Hy vọng cậu nhớ kỹ những lời tôi nói, không được nói chuyện này ra ngoài.”

“Sếp cứ yên tâm, chuyện này tôi quên lâu rồi, sau này chị là sếp lớn của tôi.”

Trần Tú Như hài lòng gật đầu rồi nổ máy, một lúc sau chiếc xe đã vào trong thành phố. Cô cũng chẳng hỏi Tống Triều Dương ở đâu mà vứt luôn cậu ở một bến xe buýt, dứt khoát thật đó.

Tống Triều Dương cũng chẳng cảm thấy phản cảm. Mấy ngày này đón năm mới có lẽ là một cái tết thoải mái nhất trong vài năm trở lại đây của cậu, những cái khác đều không quan trọng.

Cậu bắt một chiếc xe đi thẳng tới khu căn hộ Phồn Vinh, Tống Triều Dương thuê một căn hộ hai phòng ngủ đơn giản ở đây, diện tích chưa đầy bảy mươi mét vuông, ở tầng mười sáu, giống với số tầng lầu nhà Trần Tú Như.

Sau khi vào nhà, Tống Triều Dương tiện tay vứt đồ lên sô pha rồi cậu cũng vứt mình lên đó luôn. Ở nhà cậu thoải mái hơn nhiều, chẳng cần phải gò bó như ở nhà Trần Tú Như nữa, nhưng vừa châm một điếu thuốc thì Tống Triều Dương lại cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo. Mấy ngày vừa rồi vẫn luôn náo nhiệt, bỗng nhiên lạnh lẽo như này cậu có chút không quen.

Ăn ở trên máy bay rồi nên lúc này cậu cũng không đói. Thấy ngoài trời đã tối đen nhưng cậu cũng chẳng muốn ngủ mà dứt khoát ra khỏi nhà tới một quán bar cách nhà không xa có cái tên Mộng Duyên.

Quán bar này lúc trước Tống Triều Dương từng đến rồi, môi trường khá ổn, người tới nơi này hầu hết đều là dân văn phòng nên không hề tạp nham.

Cậu để ý tới một cô gái đang ngồi trên ghế dựa ở trong góc, cô gái đó mặc một chiếc áo len oversize, bên cạnh để một chiếc áo khoác, phía trước ngực vô cùng phồn thực, body cực ổn. Tuy mái tóc dài đã che đi khuôn mặt của cô nhưng lại càng khiến người ta có một cảm giác bí ẩn. Dựa vào cảm giác của Tống Triều Dương thì cô gái này có lẽ cũng khá xinh đẹp.

Cô gái đó ngồi thu mình ở chỗ ngồi, mãi một hồi lâu mà không động đậy, thi thoảng có động đậy thì cũng là uống một ngụm rượu lớn. Loại rượu cô uống là Remy Martin rất đắt, vừa nhìn đã biết ngay là người có tiền, nhưng biểu hiệu như vậy cũng chứng tỏ là cô gái này đang rất buồn.

“Cho tôi một ly Whisky.” Tống Triều Dương lấy một ly Whisky rồi đi tới trước mặt cô gái ấy. Cậu ngồi xuống rồi đẩy ly Whisky tới trước mặt cô gái rồi nói: “Tôi mời cô uống một ly.”

Cô gái đó còn chẳng ngẩng đầu lên nhưng lạnh lùng nói đúng một câu: “Cút!”

Tống Triều Dương không đi khỏi đó, ngược lại cậu lại càng cảm thấy hứng thú, cậu mỉm cười nói: “Nếu mượn rượu giải sầu thì uống Remy Martin không phải là lựa chọn tốt nhất, quá nhẹ, tôi tặng cô một ly Whisky, rượu tính rất mạnh, uống một lúc là sẽ khiến cô say thôi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện