Nhưng hôm nay khác với mọi thường, hôm nay thật tình được đáp thang máy chung với hai vị lãnh đạo cấp cao của công ty, và cậu đứng cùng với bọn họ, điều này quả thật là một việc khiến đàn ông vui mừng.
Người đáp chuyến thang máy này, ngoại trừ Tống Triều Dương và Trần Tú Như, Hà Uyển, thì không còn người của công ty Viễn Hoa nữa, nên đương nhiên Tống Triều Dương đứng cùng hai cô gái, mới đầu cả ba người vẫn giữ khoảng cách.
Thật ra dù thang máy đầy người, họ cũng chẳng thể đứng kề sát nhau, dù gì thì thang máy cũng có trọng tải hạch định, vượt tải sẽ phát tín hiệu cảnh báo, vốn không thể nào khởi động, nhưng hôm nay có chút khác biệt, đằng sau tiếp tục có người xách theo hai chiếc thùng to bước vào, chiếc thùng không nặng, nhưng chiếm diện tích rất lớn, có thể chiếm lấp vị trí của bốn người, nên thang máy vốn đã chen chúc, nay càng đặc biệt chật chội hơn nữa.
Theo cánh cửa đóng lại của thang máy, Tống Triều Dương buộc phải chen lấn với mọi người, Hà Uyển và Trần Tú Như đều đứng sát vách thang máy, Tống Triều Dương chỉ có thể nép vào cơ thể của hai cô gái, và trong hai người, đương nhiên Tống Triều Dương lựa chọn Hà Uyển, dù sao thì hai người cũng từng phát sinh quan hệ, sự va chạm như thế cũng chẳng là gì.
Thật ra cũng từng chung giường chung chiếu với Trần Tú Như, và cũng ôm ấp với nhau, nhưng so với Trần Tú Như, Tống Triều Dương lại chẳng gần gũi đến vậy, giữa hai người chỉ có quan hệ lợi ích, nếu cậu phát sinh sự đụng chạm cơ thể với Trần Tú Như ngay lúc này, chưa biết chừng Trần Tú Như sẽ nổi cơn giận mất.
Vừa kề vào người của Hà Uyển, Tống Triều Dương liền cảm nhận được cơ thể đơ cứng của Hà Uyển, nhưng thật tình cậu chẳng còn cách nào khác, không gian thang máy chỉ có vậy, vốn không có sự lựa chọn nào thêm.
Nhưng mặc dù Hà Uyển biết Tống Triều Dương làm vậy vì tình thế ép buộc, nhưng việc tiếp xúc cơ thể với Tống Triều Dương như vậy vẫn khiến cô bất chợt nhớ đến buổi tối hoan lạc cùng Tống Triều Dương, hôm đó cô uống không ít rượu, nhưng hành động kịch liệt như thế, đã sớm tỉnh rượu, sau đó làm những gì, cô đều tỉnh táo biết rõ, Tống Triều Dương mạnh mẽ biết bao, cũng khiến cô vui vẻ biết bao, sao cô dễ dàng quên được chứ.
Và vừa nghĩ đến đây, Hà Uyển cảm giác cơ thể mình không còn sức lực, dường như đứng không vững, và tự nhiên dựa vào lòng của Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương cũng cảm nhận rõ rệt về phản ứng của Hà Uyển, lập tức có chút cạn lời, đang muốn làm gì vậy, rõ ràng bảo cậu quên đi chuyện hôm đó, bắt cậu không được phép nhắc lại chuyện hôm đó, nhưng hiện giờ hai người chẳng qua tiếp xúc cơ thể một chút với nhau, Hà Uyển lại chủ động đẩy đưa rồi.
Vả lại cơ thể đang nóng hừng hực, rõ ràng đang nổi hứng, nhưng giờ đang ở trong thang máy kia mà, nếu cô nổi hứng, cũng nên lựa nơi không có người mới phải, dù sao chúng ta cũng có thể phối hợp một chút, bây giờ thì tốt rồi, chẳng những trước con mắt của đám đông, mà còn có tổng giám đốc Trần Tú Như dán mắt, nếu cậu dám làm bậy, cậu dám khẳng định, lát nữa cậu sẽ phải cút ra khỏi công ty.
Trần Tú Như lúc này bắt gặp Tống Triều Dương đứng ngay sau lưng Hà Uyển, cũng cảm nhận được sắc mặt khác thường đôi chút của Hà Uyển, nhưng lại chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ quan tâm hỏi han: “Giám đốc Hà, cô không sao chứ?”
Hà Uyển vội vàng lắc đầu, đáp rằng: “Thang máy vừa khởi động, có chút chóng mặt, chắc là tôi vẫn chưa thích ứng với chiếc thang máy này.”
Đây quả thật là một cớ tốt để viện, có một vài thang máy khi nâng lên sẽ có tốc độ nhanh hơn, nên cơ thể con người sẽ không thích ứng, nhưng vốn chẳng có vấn đề gì, Trần Tú Như cũng không suy nghĩ thêm.
Nhưng Tống Triều Dương lại rủa thầm trong bụng, Hà Uyển thật biết bịa lời, nhưng cô bịa xong, đừng kề sát người tôi quá có được không vậy.
Thang máy vừa đến tầng bốn liền dừng lại, một người đi ra khỏi thang máy, vẫn chưa để Tống Triều Dương cùng Hà Uyển kịp thời kéo giãn cự ly, lại có một người khác bước vào, sáng sớm vừa đi làm, cũng chẳng biết
gã này làm chuyện gì, lên trên kia để làm gì?
Vả lại gã này có thân hình cực kỳ mập mạp, đặc biệt là chiếc bụng béo to tướng kia, tưởng chừng như bà bầu mang thai bảy tám tháng, gã ta vừa chen vào, chiếc thang máy lập tức trở nên chật chội vô cùng.
Nửa thân trên của Tống Triều Dương vốn chỉ kề nhẹ vào lưng của Hà Uyển, giờ thì hay rồi, ngay cả đùi cũng kề vào, đương nhiên cũng bao gồm cả bụng dưới, bộ phận cơ thể chỗ nào đó của Tống Triều Dương lập tức không yên phận cương đầu dậy.
Chiều cao của Hà Uyển không thấp, và mang giày cao gót, vả lại cô cũng thuộc dạng phụ nữ chân dài, hôm đó làm tình với cô, hai chiếc đùi dài này khoanh chặt chiếc eo của Tống Triều Dương, thật khiến Tống Triều Dương chết mê chết mệt.
Và cũng chính vì đôi chân cực dài của Hà Uyển, thứ không yên phận của Tống Triều Dương, vừa vặn chạm vào khe mông của Hà Uyển, lúc bấy giờ Tống Triều Dương cũng chột bụng dạ, bản thân không cố tình, hoàn toàn do tình huống bên ngoài tác động gây nên, nếu lúc này cậu không có phản ứng, vậy chẳng phải thể hiện Hà Uyển không có sức hấp dẫn hay sao.
Thế nhưng Hà Uyển là một phụ nữ đã kết hôn, sao không hiểu được Tống Triều Dương đang gặp phải vấn đề gì, bộ phận mông chạm phải thứ ấy, phản ứng đầu tiên của cô là giật nảy tim, nếu bị người khác bắt gặp, vậy cô thật chẳng còn mặt mũi nào.
Trái tim không nghe lời đập liên hồi, giả bộ vuốt tóc, ánh mắt nhìn lướt, cảm giác không có ai chú ý đến bọn họ, kể cả Trần Tú Như đứng đối diện, ánh mắt cũng rất bình thường dõi nhìn bảng hiển thị trên thang máy, chẳng nhìn lấy cô.
Lúc này trong lòng cô mới hơi ổn định, nhưng lại ngầm rủa Tống Triều Dương, tên khốn kia, lúc này dám cả gan có suy nghĩ tầm bậy, chẳng phải muốn cô xấu hổ hay sao.
Mắng thầm trong lòng, nhưng Hà Uyển lại nảy sinh ra một sự kích thích đặc biệt, nảy sinh một cơn khát vọng, khát vọng Tống Triều Dương có thể nhúc nhích một tí, thậm chí nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó, đôi chân càng trở nên yếu đuối, nếu không phải lúc này đang chen lấn, cô thật tình phải ngồi bệt trên sàn đất rồi.
Thang máy lên đến tầng tám tiếp tục dừng lại, vài người bước ra, nhất là kẻ xách thùng cũng rời khỏi thang máy, trong thang máy bỗng chốc trở nên thoáng đãng hơn nhiều, Tống Triều Dương vội lùi về sau một bước, nhưng cơ thể của Hà Uyển lại một lần nữa dựa vào phía sau, cậu nhanh tay đỡ lấy, giả vờ quan tâm hỏi: “Giám đốc Hà, chị không sao chứ?”
“Không sao, không sao.” Hà Uyển sắc mặt đỏ bừng, vội đứng thẳng người, bảo rằng: “Tôi thật không thích ứng với chiếc thang máy này cho lắm.”
Trần Tú Như nhìn Hà Uyển xen lẫn chút kì lạ, nhưng chẳng suy nghĩ nhiều, cô chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế, đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc Hà Uyển như vậy là bởi vì Tống Triều Dương gây ra.
Thang máy đến tầng mười hai, Tống Triều Dương vội gật đầu chào Trần Tú Như, rồi nhanh chân rời khỏi thang máy, và Hà Uyển đã chú ý, khi tên khốn này bước ra ngoài, tay đút trong túi quần, nên chỗ đó tuy hơi phồng lên, người khác cũng sẽ không để ý, điều này khiến cô thở phào một hơi, nếu để người khác nhìn thấy chỗ cương cứng của Tống Triều Dương, vậy chắc chắn sẽ liên tưởng đến việc khi nãy cậu ta làm.