Lý Tương Tư không đồng tình hừ lên một tiếng, ý như đang bảo rằng: Chẳng phải tôi vẫn đi như thường hay sao.
“Cậu đã hỏi Mục Đức Cao rồi à?” Tống Triều Dương cười khổ nói.
“Nói nhảm!” Lý Tương Tư nhướng mày đáp: “Biết rõ rằng chỉ có mình mới dắt cậu đi, cậu ta không cho cậu lên đó, vậy thì rõ ràng là không nể mặt mình rồi!”
“Vậy chẳng phải khiến người ta càng thêm thù ghét mình hay sao?” Tống Triều Dương cười bảo.
“Sợ gì chứ? Có chị bảo vệ cậu, cậu có thể chơi ngang ngược ở ngôi trường này!” Lý Tương Tư hùng hổ nói.
Tống Triều Dương bất lực lắc đầu, nghía đồng hồ treo tường, nói với Lý Tương Tư rằng: “Mười một giờ hơn rồi, cậu về nhà chưa!”
“Sao? Sợ mình làm gì cậu à?” Lý Tương Tư trợn mắt hỏi.
“Mình thì thật sự muốn làm gì cậu đó, chỉ sợ ngày mai cậu của cậu sẽ bắt mình về hỏi chuyện?” Tống Triều Dương cười đùa, tiện tay mở điện thoại.
Điện thoại vừa bật, bèn có vài tiếng báo tin tích tích tích vang lên, mở ra xem thử, thì ra là vài tin báo gọi nhỡ.
Tống Triều Dương lập tức tỏ vẻ sầu khổ, đưa điện thoại đến trước mặt của Lý Tương Tư, trên cùng hiển nhiên là tin báo cuộc gọi nhỡ vừa xong của Hứa Tất Thành, hiển thị đã gọi hơn mười mấy cuộc.
“Tà môn quá, vừa nhắc đến cậu của cậu, cậu của cậu đã gọi ngay đến, chắc rằng gọi không được cho cậu, nên tìm tới chỗ của mình, mau mở máy ra xem đi!” Tống Triều Dương nói một cách hung dữ.
“Dọa chết cậu nè!” Lý Tương Tư liếc Tống Triều Dương một phen, mở điện thoại của mình ra.
Vừa mở máy, cuộc gọi của Hứa Tất Thành đến ngay.
Điện thoại reo mãi, Lý Tương Tư lại trở nên do dự.
“Sao vậy?” Tống Triều Dương hỏi.
“Nếu hỏi mình đang ở đâu, thì phải trả lời như thế nào? Nói ở nhà cậu, nhưng điện thoại của hai chúng ta đều tắt máy, vậy thì phải giải thích ra sao?” Lý Tương Tư lườm nguýt Tống Triều Dương, khuôn mặt đỏ ửng.
“Đương nhiên phải khai thật rồi, hai chúng ta đâu có làm gì đâu?” Tống Triều Dương đáp với bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng.
“Nói thật, họ có tin không?” Lý Tương Tư tiếp tục do dự hỏi.
“Nhảm nhí, cậu quên cậu của cậu làm nghề gì rồi à? Nói dối càng dễ lộ sơ hở!” Tống Triều Dương dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nói với Lý Tương Tư.
Vào lúc chuông điện thoại sắp dứt, Lý Tương Tư bắt máy.
“Chơi sảng tới đâu rồi, sao điện thoại khóa máy suốt vậy? Mẹ của cháu gọi cho cậu gần tám chục cuộc rồi. Đừng nói cha cháu, không chừng đã kinh động đến ông nội cháu rồi đấy!” Hứa Tất Thành oán trách nói.
“Hù dọa ai thế?” Lý Tương Tư tỏ vẻ không quan tâm.
“Hứ hứ hứ… cháu cứ đợi đấy!” Hứa Tất Thành cười lạnh một tiếng ở đầu dây bên kia, “Mau nói xem, cháu đang ở đâu?”
“Đang ở chỗ của Tống Triều Dương nè!” Lý Tương Tư nói khẽ.
Hứa Tất Thành vội sững người, trong lòng ngay lập tức suy nghĩ chuyện bậy bạ.
“Điện thoại của tên tiểu tử đó cũng khóa máy, hai đứa ở chung làm gì vậy?”
“Hứa Tất Thành…” Lý Tương Tư hét lớn, “Cậu nghĩ bổn tiểu thư giống dạng người chủ động sà vào lòng người khác sao?”
Nếu không phải chủ động thì sao? Hứa Tất Thành thì thầm trong lòng.
“Cháu ở lại nhà cậu ta thêm một phút cậu ta còn không chịu, muốn lập tức đuổi cháu đi, giống như cháu là con thú hoang dũng mãnh vậy, cậu thật đánh giá cao cậu ta quá!” Lý Tương Tư chán chường đáp.
“Được được được… là do cậu nghĩ nhiều, mau gọi điện cho mẹ cháu đi!” Hứa Tất Thành biết rằng, điều quan trọng nhất hiện giờ là Lý Tương Tư phải báo bình an cho gia đình, tuy anh cũng cảm thấy Hứa Chỉ Lan có chút căng thẳng hơi quá, nhưng không đỡ nổi sự đặc thù của gia đình.
“Hứ!”
Tuy không tình nguyện cho lắm, nhưng Lý Tương Tư vẫn gọi điện ngay cho Hứa Chỉ Lan.
“Đang ở đâu vậy?” Trong điện thoại giọng nói của Hứa Chỉ Lan rất bình tĩnh, không hề cảm nhận được một tí sự lo lắng nào cả.
“Ở chỗ của Tống Triều Dương!” Lý Tương Tư dùng giọng điệu dịu dàng đáp lời.
“Sao chạy đến chỗ đó vậy?” Hứa Chỉ Lan vẫn điềm tĩnh hỏi.
Lý Tương Tư chán chường y cũ đáp: “Đã nói rõ sẽ đi cùng nhau, rốt cuộc cậu ta dám thất hứa với con. Gọi điện thoại chất vấn cậu ta, cậu ta còn chê con phiền, rồi cúp máy luôn. Con tức quá, mới đến trước cửa nhà chặn cậu ta lại…”
“Vậy sao điện thoại của con cũng khóa máy vậy?” Hứa Chỉ Lan hỏi tiếp.
“Mục Đức Cao gọi không ngừng nghỉ, thật là phiền chết đi được…” Lý Tương Tư tức giận nói.
“Mau về đây, không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi học! Bảo cậu của con tới đón!” Hứa Chỉ Lan dặn dò trong điện thoại.
“Vâng, con biết rồi!” Lý Tương Tư đồng ý, sau đó cúp máy.
“Đều tại cậu!” Lý Tương Tư lườm Tống Triều Dương, vừa định mắng vài câu, chuông điện thoại reo lên lần nữa.
“Là Tô Nhã
Văn!”
Lý Tương Tư bắt máy, tiện tay cầm ly trà đường nóng hổi trên bàn húp một ngụm to.
“Khụ khụ khụ…” Đột nhiên Lý Tương Tư phun trào cả ngụm, may kịp xoay đầu sang chỗ khác, không phun vào người của Tống Triều Dương.
“Sao không cẩn thận vậy!” Tống Triều Dương nhanh chóng đứng dậy, vỗ lưng của Lý Tương Tư.
“Tống Triều Dương, cậu muốn mình bị phỏng chết sao!” Lý Tương Tư một tay cầm điện thoại, tay kia mau chóng quạt gió bên miệng.
Tô Nhã Văn còn ở căn phòng kế bên trợn tròn mắt, kinh ngạc xoay đầu lại. Sắc mặt của Mục Đức Cao bên cạnh u ám đến mức sắp sửa đổ mưa.
Tô Nhã Văn lẹ làng cúp máy, trong lòng có chút bất an. Cô không biết Mục Đức Cao nghe thấy Lý Tương Tư và Tống Triều Dương ở cùng nhau sẽ có những suy nghĩ gì, nhưng với tính cách thường ngày của Mục Đức Cao, ngày tháng về sau của Tống Triều Dương e rằng sẽ không được suôn sẻ.
“Ơ, cuộc gọi chưa kết nối sao?” Cơn đau ở môi được giảm nhẹ không ít, Lý Tương Tư cầm điện thoại lên ngờ vực nói.
“Chẳng phải khi nãy cậu đã bắt máy rồi sao?” Tống Triều Dương kinh ngạc hỏi: “Để bạn học khác biết được cậu với mình ở cùng nhau trễ như vậy, không biết ngày mai trong trường sẽ đồn đại cỡ nào?”
“Cậu tưởng ai cũng thích mách lẻo hay sao!” Lý Tương Tư lườm nguýt Tống Triều Dương nói.
“Leng keng keng…” Chuông cửa vang lên, Tống Triều Dương đứng dậy, tiến về phía cửa, nói không chắc lắm với Lý Tương Tư: “Không phải là cậu của cậu chứ? Sao anh ta lên đây được vậy?” Nơi này là khu dân cư cao cấp nhất ở Kinh Thành, tiêu chí hàng đầu là phải phục vụ tốt chủ hộ. Trễ vậy rồi, không có chuyện gì đặc biệt, nhân viên của công ty bất động sản tuyệt đối không làm phiền chủ hộ. Khả năng duy nhất là Hứa Tất Thành tìm đến tận nơi.
Sau khi Tống Triều Dương mở cửa, Hứa Tất Thành mang theo khuôn mặt đen sầm bước vào, lườm một phen Tống Triều Dương vẫn còn đứng nắm tay cầm ổ khóa cửa, đi thẳng đến chỗ Lý Tương Tư, sau đó dựa vào Lý Tương Tư ngồi xuống.
“Ha, Hứa Tất Thành, cậu lợi dụng chức quyền, đêm hôm khuya khoắt xông vào nhà người dân…” Lý Tương Tư chỉ Hứa Tất Thành to tiếng khoa trương.
Hứa Tất Thành đánh ngón tay đang chỉ mình của Lý Tương Tư, nhìn lướt bàn trà có chiếc ly vẫn còn đang bay khói, lạnh mặt hỏi: “Không muốn sống sung sướng thì nói thẳng, đừng gây hại cho Tống Triều Dương!”
“Trời, Hứa Tất Thành, cậu bảo ai hại đời cơ chứ?” Lý Tương Tư lập tức không vui.
“Đừng chuyển chủ đề!” Hứa Tất Thành cười lạnh nói: “Còn không đi sao? Cháu định đợi cha cháu tới hay là ông nội cháu tới? Ở đây bỡn cợt với cậu, đợi về nhà bị thẩm vấn đi!”
Nghi ngờ khả năng cậu đang lừa mình, Lý Tương Tư hít thở một hơi sâu, vẫn còn định giảo biện vài câu, nhưng vừa nghĩ đến cảnh sau khi về nhà ít nhất phải gặp mặt Hứa Chỉ Lan, như quả bóng bị chích xì hơi, lập tức trở nên ỉu xìu.
“Về nhà đây!” Lý Tương Tư mặc áo lông vũ, đi tới cửa nói với Tống Triều Dương.
“Tạm biệt!” Tống Triều Dương vẫy tay với Hứa Tất Thành và Lý Tương Tư đã ra khỏi cửa.
“Ngày mai gặp!” Đứng ở cửa thang máy, Lý Tương Tư nở nụ cười uể oải với Tống Triều Dương.
Hứa Tất Thành từ lúc vào cửa và ra cửa, không hề nói lời nào với Tống Triều Dương. Chỉ đến khi cửa thang máy sắp đóng, mới ngoắc ngoắc ngón tay với Tống Triều Dương.
Thời gian đã qua nửa đêm, xe cộ trên đường ít đi. Tuy vẫn còn chút tuyết rơi, nhưng Hứa Tất Thành lái xe không hề chậm, chưa được bao lâu liền đến khu nhà ở của Lý Tương Tư.