"Tôi không làm phiền hai vị nữa, nếu hai vị không vội về thì lúc nào rảnh rỗi có thể tìm tôi uống rượu.” Tống Triều Dương viết số điện thoại của mình để lại cho hai người.
Một người trong số đó liếc nhìn số điện thoại, sau đó xé tờ giấy đi.
Tống Triều Dương không cho rằng đây là một hành động thiếu lễ độ, nếu như không thể nhìn một cái nhớ ngay một số điện thoại thì họ thật thiếu trình độ.
Tống Triều Dương gật đầu, quay người rời đi, rồi lại đứng cùng với những vệ sỹ khác, so với hai vệ sỹ Trung Nam Hải, trên người những người này có thêm vẻ phố phường, trong số họ cũng có một số cao thủ khá khẩm, nhưng chỉ có thể nói là thân thủ không tệ, ý thức vệ sỹ thực sự rõ ràng kém rất nhiều, cần phải biết rằng vệ sỹ thực sự cần phải chuẩn bị tốt tất cả mọi việc có thể xảy ra, chỉ một chút ít sai sót đều có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Những vệ sỹ bọn họ rõ ràng đều không có ý thức này, có điều vẻ phố phường trên người họ, Tống Triều Dương cũng không ghét, sau khi về tới thành phố, tư tưởng của cậu đã thay đổi, phố phường đại diện cho sự thoải mái, tinh thần cũng không cần duy trì căng thẳng cao độ.
Sau hơn nửa giờ đồng hồ, Tống Triều Dương đứng dậy tới nhà vệ sinh, nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, khi cậu đi vệ sinh xong quay trở về liền nhìn thấy Trần Tú Như đi vào cửa đại sảnh, Trần Tú Như đang đứng với một người đàn ông.
Trần Tú Như mặc dù nét mặt tươi cười nhưng nụ cười rất gượng gạo, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía Tống Triều Dương, đợi khi nhìn thấy Tống Triều Dương, cô lập tức nháy mắt ra hiệu với Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương hiểu ý, lập tức bước vội tới nói: “Trần tổng, vừa rồi có một cuộc gọi quan trọng cần cô nghe máy.”
Trần Tú Như lập tức mỉm cười tỏ ý xin lỗi người đàn ông kia sau đó đi về phía Tống Triều Dương, cầm lấy điện thoại Tống Triều Dương đưa tới, bắt đầu giả vờ nghe điện thoại.
Tống Triều Dương lúc này mới nhìn về phía người đàn ông kia, đó là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ comple lịch sự, giá trị tuyệt đối không dưới một trăm nghìn tệ, tướng mạo tuy không đặc biệt tuấn tú nhưng với bộ đồ trên người cộng thêm chiếc đồng hồ đeo tay nổi tiếng đắt tiền trên cổ tay cũng đủ cho thấy người đàn ông này không hề đơn giản.
Người đàn ông này không nhìn Tống Triều Dương, chỉ nhìn Trần Tú Như, rõ ràng có ý đồ không tốt với Trần Tú Như, ngoài ra anh ta cũng không che giấu ánh mắt này của mình, càng cho thấy thân phận của anh ta rất hùng mạnh, không để tâm tới thân phận sếp tổng của Trần Tú Như.
Trần Tú Như tuy có quyền uy tuyệt đối trong công ty, nhưng dù sao cũng chỉ là sếp tổng của công ty, ở Đồng Giang, công ty như vậy chí ít cũng không dưới mấy chục, hơn nữa nói thẳng ra, Trần Tú Như chẳng qua cũng chỉ là người làm thuê, công ty không phải của cô, thân phận địa vị so với những nhân vật như những ông chủ kia, rõ ràng còn kém xa.
Tống Triều Dương cũng gặp không ít việc thế này, khi xưa khi cậu bảo vệ một số nhân vật đặc biệt, minh tinh lớn bên cạnh họ cũng không hề ít, trong mắt những người đó, bất luận là người phụ nữ có thực lực thế nào đi nữa chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi, bây giờ tên nhãi này rõ ràng chính là có suy nghĩ tương tự như vậy.
Việc thế này Tống Triều Dương trước đây đã từng gặp, cũng chỉ xem là việc ngoài thân, hoàn toàn không để tâm, nhưng hiện giờ tình hình đã khác, Trần Tú Như đã tới yêu cầu cậu bảo vệ, cậu không thể bỏ mặc, hơn nữa hiện giờ cậu đang ở phía đối lập
với những nhân vật lợi hại này, độ khó thực sự không nhỏ, bởi hiện giờ cậu chỉ là một nhân vật nhỏ.
Lúc này Trần Tú Như bước về, tới bên cạnh Tống Triều Dương, bất ngờ ôm lấy cánh tay Tống Triều Dương, nói: “Triều Dương, đi nào, chúng ta cùng vào.”
Tống Triều Dương rùng mình, tay của Trần Tú Như đã khẽ xoay tay Tống Triều Dương, Tống Triều Dương lập tức hiểu ra, Trần Tú Như vừa bị gã này quấy rầy tới phát phiền, hơn nữa lại còn không thể thoát ra được, vì thế mới lấy cậu làm bia đỡ đạn.
Lúc này cậu đương nhiên không thể chùn bước, khẽ mỉm cười nói: “Thế này không tốt đâu, quan hệ của chúng ta sớm để lộ sẽ khiến chị bị người khác xem thường.”
Trần Tú Như vừa đi về phía trước vừa kiên định nói: “Không sao, chúng ta dù thế nào đi nữa cũng phải đối mặt, hơn nữa tôi ở đây cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không ai để ý tới tôi đâu.”
Tống Triều Dương gượng cười nói: “Được thôi, vậy thì chúng ta sẽ cùng đối mặt.”
Hai người vừa nói vừa đi tới trước mặt người đàn ông kia, người này lúc này đã nhíu chặt mày, nói với Trần Tú Như: “Trần tổng, vị này là…”
Trần Tú Như áy náy mỉm cười nói: “Xin lỗi anh Tôn, cám ơn ý tốt của anh, tôi thực sự không thể giấu giếm, đây là bạn trai của tôi, Tống Triều Dương.”
Tôn Đông Nhiên là công tử của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Lực ở Đồng Giang, công ty Viễn Hoa trong mắt anh ta căn bản không là gì cả, huồng hồ Trần Tú Như chỉ là một tổng giám đốc trong công ty mà thôi.
Vốn dĩ Tôn Đông Nhiên cho rằng mình theo đuổi Trần Tú Như là Trần Tú Như trèo cao, là việc chắc chắn sẽ thành công, nào ngờ đột nhiên xuất hiện Tống Triều Dương, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm, liếc nhìn Tống Triều Dương nói: “Trần tổng, cô đang đùa phải không, kéo đại một người mạo danh là bạn trai cô.”
Trần Tú Như áy náy lắc đầu nói: “Xin lỗi, đây là bạn trai tôi.” Vừa nói vừa thân mật ôm cánh tay Tống Triều Dương, bầu ngực căng tròn áp sát lên tay Tống Triều Dương.
Sắc mặt Tôn Đông Nhiên càng trở nên khó coi hơn, hừ một tiếng, nói: “Trần tổng, tôi thấy mắt nhìn người của cô thật sự quá tệ, lại đi tìm một người đàn ông thế này, có tương xứng với cô không?”
“Tôi…”
Trần Tú Như đang định nói thì Tống Triều Dương đã vỗ lên tay cô nói: “Anh Tôn, tôi biết trong mắt anh tôi thực sự không xứng với Tú Như, nhưng tình yêu không thể dùng tiền bạc để đong đếm được, hơn nữa Tú Như cũng không phải là người chê nghèo ham giàu, điều này tôi tuyệt đối tin tưởng.”
Tôn Đông Nhiên nhìn Tống Triều Dương sau đó bật cười khinh miệt, quay người đi vào đại sảnh, nhưng trước khi bước vào ánh mắt ẩn chứa sự nham hiểm, đủ để cho thấy rằng anh ta đã oán hận Tống Triều Dương.
“Tôi thực sự cũng không có cách nào cả.” Trần Tú Như thở dài một tiếng, tỏ ra vô cùng bất lực.
Trong công ty, bình thường Tống Triều Dương nhìn thấy Trần Tú Như thường vô cùng tự tin, cảm giác bất lực và không biết phải làm sao này là lần đầu tiên nhìn thấy, lúc này cậu liền an ủi nói: “Bây giờ không sao rồi chứ?”