Là một tài xế, lúc này nên lặng lẽ chờ đợi, Tống Triều Dương lại chủ động hỏi như vậy, rõ ràng không phải là một tài xế hợp lệ, và là còn đang ở đó khoác lác, điều này khiến Trần Tú Như lập tức nhíu mày, suýt nữa trừng mắt lườm Tống Triều Dương.
Tô Tri Thu lúc này khẽ mỉm cười, nhìn vào mắt Tống Triều Dương nói: “Đi tới đâu, mọi người nói là được, dẫn tôi tới đâu thì đi tới đó.”
Trần Tú Như cảm thấy Tô Tri Thu không hề tỏ ra không vui, liền nói: “Vậy thì tới Hoa Long Tự, đó là ngôi chùa cổ có lịch sử lâu đời nhất Đồng Giang.”
Tống Triều Dương lái xe, Trần Tú Như phía sau nói cho Tô Tri Thu về cảnh quan con người nơi đây, Tô Tri Thu nghe rất chăm chú, mặt luôn tươi cười, giống như rất có hứng thú, nhưng Tống Triều Dương cứ có cảm giác, điều Tô Tri Thu thực sự hứng thú không phải những điều Trần Tú Như nói, mà là có hứng thú với cậu.
Đặc biệt là thông qua kính chiếu hậu, Tống Triều Dương thi thoảng lại thấy Tô Tri Thu liếc nhìn mình, càng khiến cậu sởn tóc gáy, cô gái này rốt cuộc muốn làm gì?
Hoa Long Tự nằm trên một ngọn núi nhỏ cao hơn năm trăm mét, xe chỉ có thể chạy tới lưng chừng núi, tiếp sau đó là phải đi bộ đi lên trên, Tống Triều Dương dừng xe, Trần Tú Như và Tô Tri Thu xuống xe.
Tống Triều Dương cũng xuống xe theo, cậu vốn không muốn đi theo nhưng cậu xuất thân từ đội Phi Ưng, ý thức an toàn vô cùng mạnh, nhân vật như Tô Tri Thu xuất hiện ở đây, e rằng sẽ có một số người nhằm tới, nói không chừng sẽ xuất hiện vấn đề.
Vả lại Tô Tri Thu không dẫn theo vệ sỹ, rõ ràng là vì biết có cậu đi cùng, cùng đồng nghĩa với việc hôm qua Tô Tri Thu đã nhận ra cậu.
Tống Triều Dương ra phía sau đeo một chiếc ba lô leo núi, bên trong đựng một ít nước, sau đó đi theo sau Trần Tú Như và Tô Tri Thu, cùng bước lên bậc thềm leo lên núi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, đã có không khí mùa xuân, nhiệt độ bên ngoài cũng không còn giá rét, Trần Tú Như và Tô Tri Thu đều mặc trang phục đơn giản, giày thể thao, từ phía sau nhìn tới, vóc dáng của hai người rất đẹp, eo thon chân dài, mông vừa vặn, đánh qua đánh lại theo bước chân leo núi, nhìn rất bắt mắt.
“Cho tôi một chai nước được không?” Đi chừng hơn một trăm bậc thềm, Tô Tri Thu quay người lại nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương lập tức lấy một chai nước đưa lên.
Tô Tri Thu cầm lấy, nói cám ơn, vặn nắp uống một hớp, sau đó liền cầm nước tiếp tục đi về phía trước.
Trần Tú Như rất chu đáo, lúc này liền nói với Tô Tri Thu: “Cô Tô, đưa nước cho cậu ấy cầm là được, phía trước vẫn rất cao.”
Tô Tri Thu quay đầu lại nhìn Tống Triều Dương nói: “Không cần đâu, tôi tự cầm cũng được, cậu ấy cũng rất vất vả rồi.”
Trần Tú Như vội vàng nói: “Không sao, cậu ấy rất khỏe, cầm chút đồ này không là gì đâu.”
Tô Tri Thu mỉm cười nói: “Tôi vẫn không biết anh ấy là ai, cô Trần, cô cũng không giới thiệu sao.”
Trần Tú Như nói: “Cậu ấy là tài xế của công ty tôi.”
“Ồ? Thì ra là tài xế của cô, có điều hôm qua tôi thấy hình như anh ấy cũng tới bữa tiệc?”
Trần Tú Như có chút bối rối nói: “Xin lỗi, hôm qua có một gã đàn ông quấy rầy tôi, tôi không thoái thác được, chỉ đành kéo cậu ta tới làm bia đỡ đạn.”
Khóe miệng Tô Tri Thu không khỏi mỉm cười, nói: “Vậy cô Trần hiện giờ vẫn chưa có bạn trai?”
“Đúng vậy, vẫn chưa có, cô Tô, hình như cô cũng chưa có, từ trước tới giờ chưa thấy những tin tức viết về bạn trai của cô.”
“Tôi cũng chưa có.”
Trò chuyện với Tô Tri Thu về một số vấn đề riêng tư, đây cũng là việc Trần Tú Như đã chuẩn bị trước, đây cũng là cách tốt nhất
để kéo gần quan hệ giữa hai người.
Cứ trò chuyện thế này, việc leo núi sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau nửa giờ đồng hồ, ba người đã leo tới đỉnh núi, tới trước cửa Hoa Long Tự.
Quy mô của Hoa Long Tự đích thực không hề nhỏ, hơn nữa được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, hương khói không ngớt, mặc dù hôm nay không có lễ hội gì cả, nhưng người tới đây cũng không ít, và ai nấy đều rất thành tâm thành ý, cho dù nhìn thấy mỹ nữ như Trần Tú Như và Tô Tri Thu, mọi người cũng không mấy khi nhìn về phía hai người, dường như trước mặt Phật Tổ có suy nghĩ gì không tốt, Phật Tổ sẽ không hiển linh vậy.
Trần Tú Như giảng giải cho Tô Tri Thu nghe về lai lịch của Hoa Long Tự, bao gồm cả lịch sử những năm nay, nói rất rõ ràng rành mạch, giống như cô là người sinh ra và lớn lên ở Đồng Giang vậy.
Điều này khiến Tống Triều Dương cũng không thể không bội phục Trần Tú như, cô gái này đích thực có năng lực.
“Á!” Đi một vòng trong chùa, Tô Tri Thu bất ngờ cúi đầu kêu lên một tiếng, sau đó liền đỡ Trần Tú Như, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi bị trẹo chân rồi!”
“Sao vậy?” Trần Tú Như giật mình, thân phận của Tô Tri Thu quá nhạy cảm, nếu bị thương khi đi cùng cô, vậy cô chắc chắn phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.
“Chắc là không có vấn đề gì to tát, tôi nghỉ trước nhẽ.” Tô Tri Thu mỉm cười, có điều nụ cười rất miễn cưỡng.
Trần Tú Như vội vàng dìu Tô Tri Thu tới ngồi bên một chiếc bàn đá ở bên cạnh, sau đó lo lắng nói: “Cô Tô, bây giờ cô cảm thấy sao rồi?”
“Đây không phải vấn đề gì lớn, bình thường tôi thường hay trẹo chân, bôi chút nước thuốc giảm đau là được, có điều hôm nay tôi không mang theo.”
Trần Tú Như vội vàng nói: “Chùa này chắc là có, Tống Triều Dương, cậu mau đi tìm một ít về đây.”
Tô Tri Thu vội vàng nói: “Cô Trần, phiền cô đi giúp một chuyến, tôi cần một vệ sỹ ở bên cạnh mới yên tâm.”
Trần Tú Như bị câu nói của Tô Tri Thu làm cho giật mình sợ hãi, vội vàng gật đầu nói: “Đúng, đúng là tôi nên đi, Tống Triều Dương, cậu ở đây bảo vệ cô Tô, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Không sao, chị đi đi.” Tống Triều Dương gật đầu, biết Tô Tri Thu chắc chắn có điều muốn nói với cậu.
Đợi sau khi Trần Tú Như rời đi, Tô Tri Thu nhìn Tống Triều Dương, nước mắt lập tức tuôn trào như mưa.
“Anh… vẫn ổn chứ?”
“Thì vẫn như vậy!” Tống Triều Dương thở dài nói.
“Tôi rất đau lòng!” Tô Tri Thu nhìn Tống Triều Dương khẽ lắc đầu.
Tống Triều Dương không muốn nói nhiều về vấn đề này, liền nói: “Sao cô lại tới Đồng Giang? Đây là một thành phố nhỏ, thực sự không thích hợp với một đại thần như cô.”
Đối với người khác mà nói, Tô Tri Thu là người có thân thế cực khủng, ngoài ra năng lực bản thân cô cũng rất lợi hại, đặc biệt là về phương diện thương mại, vô cùng nổi trội.
Tô Tri Thu khẽ mỉm cười nói: “Anh mệt rồi, tôi cũng mệt rồi, việc lần trước, thân phận của tôi đã bại lộ, đã không thích hợp làm công việc này nữa, vì thế hiện giờ tôi chỉ làm việc của tôi thôi.”