Tô Vãn Trinh cắn nhẹ môi, gật đầu, nói trong điện thoại rằng: “Được, tôi sẽ tới đó ngay.”
Cúp máy, nước mắt của Tô Vãn Trinh đã tuông rơi, tủi thân vặn ngón tay, nước mắt không ngừng rơi xuống chiếc quần.
Tống Triều Dương ôm vai của Tô Vãn Trinh, Tô Vãn Trinh liền bổ nhào vào lòng của Tống Triều Dương, òa lên một tiếng khóc thét.
“Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đi cùng cô, tôi phải xem thử, một nha đầu lừa gạt, có thể làm gì được cô.”
Tô Vãn Trinh cảm nhận được cơn lửa giận dữ của Tống Triều Dương, trái tim vừa ngọt ngào vừa lo sợ, vội ngồi dậy hồi hộp bảo rằng: “Tiểu Tống, anh đừng đánh cô ta, dù sao thì cô ta cũng là con gái, và tôi muốn… chúng ta giải quyết bằng miệng thì được rồi.”
“Ừ, tôi không dễ dàng đánh người đâu, đi rửa mặt trước đã, tôi giúp cô giải quyết chuyện này, dù sao thì, cũng không thể bị người khác ức hiếp trong trường.”
Tô Vãn Trinh gật đầu, đi rửa mặt rồi rời khỏi nhà cùng Tống Triều Dương.
Trường học của Tô Vãn Trinh cách chỗ ở của Tống Triều Dương khá xa, bắt xe taxi cũng cần hơn hai mươi phút, và Tống Triều Dương tin rằng, Tô Vãn Trinh đến đây, chắc chắn không nỡ thuê xe taxi.
Gần trường học, Tô Vãn Trinh tìm được Tào Tâm Nguyệt, Tào Tâm Nguyệt là cô gái có ngoại hình tương đối, nhưng có chút diêm dúa lòe loẹt, đầu tóc nhuộm màu vàng, cằm hơi nhọn, móng tay tô vẽ màu đen, trên người khoác bộ đồ thời thượng, dường như chẳng phù hợp với thân phận học sinh.
Đứng cùng với Tào Tâm Nguyệt còn có một cô gái, cô gái đó miệng ngậm điếu thuốc, mặc bộ đồ da, gợi cho người ta cảm giác đầu tiên, là một nữ sinh ngổ ngáo.
Hai người thấy Tống Triều Dương đi cùng Tô Vãn Trinh, nhìn nhau một phen, hiển nhiên là một người đàn ông trưởng thành, đối với bọn họ mà nói, ít nhiều cũng có chút áp lực.
Nhưng trông cách ăn mặc bình thường của Tống Triều Dương, Tào Tâm Nguyệt vẫn chưa xem Tống Triều Dương ra cây đinh gì, vênh váo tự đắc nói với Tô Vãn Trinh rằng: “Tô Vãn Trinh, cô được đấy, biết dẫn người tới.”
Còn nữ sinh ngổ ngáo kia đang đánh giá Tống Triều Dương, bĩu môi không thèm đếm xỉa.
Tô Vãn Trinh nói nhỏ: “Tào Tâm Nguyệt, tôi… tôi không phải dẫn theo người, anh ấy là bạn… của tôi, tôi thật sự không có ý đó, tôi…”
Thật ra trong lòng Tào Tâm Nguyệt cũng e sợ Tống Triều Dương là người nhà của Tô Vãn Trinh, nếu thật sự như thế, sẽ rất dễ gây sự đến trường học, dù sao thì cô cũng là học sinh, làm loạn lớn quá, cô dễ bị khai trừ lắm, nhưng vừa nghe Tống Triều Dương không phải là người nhà của Tô Vãn Trinh, lập tức “hừ” nhẹ một tiếng, nói: “Tôi không cần biết anh ta là bạn gì của cô, tôi nói cho cô biết, tôi rất tức giận, vô cùng tức giận.”
“Tôi thật sự không thích anh ta, là anh ta bám lấy tôi.” Tô Vãn Trinh có chút gấp gáp.
Tào Tâm Nguyệt trợn mắt, nói: “Cô đừng tỏ vẻ vô tội ở đây, nếu chẳng phải cô làm bộ làm tịch trước mặt anh ấy, anh ấy có thể ngắm cô mãi hay sao?”
Nữ sinh ngổ ngáo kia thì lườm nguýt, bực bội xen lời: “Nói nhiều lời xàm xí chi vậy, cho cô ta một trận, cô ta sẽ biết làm thế nào mà.” Dứt lời liền tiến về phía Tô Vãn Trinh.
Tô Vãn Trinh lúc này vốn không biết nên ứng phó ra sao, còn Tống Triều Dương đã cau mày, đây hiển nhiên là không thèm nói lý, rắp tâm thấy Tô Vãn Trinh dễ ăn hiếp.
Và hai tên này cũng thật chẳng xem cậu ra cây đinh gì, dù sao thì cậu cũng là một người đàn ông trưởng thành, các cô gái trẻ hiện nay đều hung hăng thế này sao?
Che chở Tô Vãn Trinh về phía sau, Tống Triều Dương lườm một phen, quát lên: “Các người định làm gì?”
Tào Tâm Nguyệt sững bước, nhưng nữ sinh ngổ ngáo kia, lúc này lườm lại, hờ hững buông lời: “Tôi nói anh tốt nhất thì nên biết điều, ở đâu thì về chỗ nấy đi.”
Tống Triều Dương bị
nữ sinh ngổ ngáo này làm cho cạn lời, chẳng lẽ cô ta rất giỏi đánh nhau, có thể không thèm đếm xỉa đến người đàn ông trưởng thành như cậu? Cậu lắc đầu đáp lại: “Hôm nay tôi chẳng muốn về chỗ tôi ở, Vãn Trinh là em gái tôi, tôi tuyệt đối không để các ngươi ăn hiếp cô ấy.”
“Tiểu tử, đừng tưởng là con trai thì anh ngon cơm, anh có biết tôi là ai không?” Nữ sinh ngổ ngáo kia ném điếu thuốc, hung hăng, dữ tợn tiến đến trước mặt Tống Triều Dương, ngón tay chỉ hai phát vào ngực của Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương thật tình có chút khóc dở mếu dở, mình lại bị một nữ sinh ngổ ngáo khinh thường như thế, cậu hiểu rất rõ, Tào Tâm Nguyệt ỷ thế nữ sinh ngổ ngáo, còn nữ sinh ngổ ngáo thì chắc quen biết với một số nhân vật tầm cỡ giang hồ lởm, nên mới hung dữ như vậy, cậu không thèm so đo với dạng người như cô ta, nhưng lại rất cần thiết để bọn họ biết rằng, Tô Vãn Trinh không dễ bị ức hiếp, liền sầm mặt tiếp lời: “Tôi chẳng cần biết cô là ai, hôm nay tôi chính là phải ra mặt thay Vãn Trinh, đi tìm kẻ mà cô cảm thấy cừ nhất đi, tôi không muốn động tay với hai đứa nhóc con.”
Nữ sinh ngổ ngáo nheo mắt, nhìn lại Tống Triều Dương thêm lần nữa, nói: “Tên tiểu tử này cũng gan dạ lắm, nhưng nếu tôi gọi người đến thật, e rằng anh sẽ sợ phát khóc đấy.”
Tống Triều Dương kéo Tô Vãn Trinh đến bậc thang bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống, nói: “Nhanh lên, đừng phí lời.”
Tào Tâm Nguyệt lập tức nói với nữ sinh ngổ ngáo: “Nếu hắn ta không có mắt nhìn người, cô cứ gọi điện cho anh trai đi, dạy dỗ cho hắn ta một trận.”
Nữ sinh ngổ ngáo kia gật đầu, móc điện thoại ra, lại nhìn Tống Triều Dương một lần nữa, nói rằng: “Bây giờ anh cút còn kịp đấy.”
Tống Triều Dương cười nhạt, không thèm đếm xỉa hai nha đầu kém hiểu biết đó.
Tô Vãn Trinh thì hơi lo lắng níu tay của Tống Triều Dương, ngược lại Tống Triều Dương vỗ về tay cô, bảo cô yên tâm.
“Anh, em là Tiểu Lệ… có một thằng mắt mù không nể mặt em… là một tên cực kỳ ra vành ra vẻ, bây giờ em đang ở trước cửa đại học Đồng Giang… vâng.”
Sau khi cúp máy, nữ sinh ngổ ngáo tên Tiểu Lệ quay đầu nhìn Tống Triều Dương, vênh váo bảo: “Tiểu tử, mày ngon thì đừng chạy, anh tao tới ngay.”
Tống Triều Dương chẳng thèm ngó ngàng đến Tiểu Lệ, móc một điếu thuốc ra, chậm rãi châm hút.
Tào Tâm Nguyệt liền đắc ý nói: “Tiểu tử, mày còn làm bộ làm tịch, mày có biết anh của Tiểu Lệ là ai không?”
Tống Triều Dương nheo mắt một phen, hỏi rằng: “Là ai?”
Tào Tâm Nguyệt bĩu môi, đáp rằng: “Anh của Tiểu Lệ là Hổ Ca, Hổ Ca, chắc mày đã nghe danh qua rồi chứ, là người dân xứ Đồng Giang, ai dám không nể mặt Hổ Ca, đều phải chết nhé.”
“Chưa nghe qua.” Câu trả lời của Tống Triều Dương trực tiếp khiến Tào Tâm Nguyệt trợn tròn mắt.
“Con mẹ nó!” Tào Tâm Nguyệt mắng bậy một câu, trợn mắt hét to: “Ngay cả Hổ Ca mày cũng chưa nghe qua, mày có phải bị khùng không vậy.”
Tiểu Lệ bĩu môi, đáp rằng: “Quê mùa như hắn ta, biết gì kia chứ.”