Khẽ vỗ vai Tô Vãn Trinh, Tống Triều Dương dịu dàng nói: “Không sao rồi!”
Tô Vãn Trinh mở mắt, nhìn người nằm la liệt xung quanh, lập tức trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình, chỉ một lúc, năm gã đàn ông lực lưỡng đã bị Tống Triều Dương đánh gục, cô bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không biết nên nói sao, chỉ biết ôm chặt lấy Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương lúc này ôm Tô Vãn Trinh tới trước mặt Hổ Ca, đạp anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Có phục hay không?”
Hổ Ca nắm chặt nắm tay lại, hằn học trừng mặt nhìn Tống Triều Dương, muốn nói lời cay độc nhưng nghĩ tới cú đá trên không của Tống Triều Dương lúc nãy, anh ta lại không còn chút dũng khí nào nữa, bên mình có năm người, người ta đánh gục chỉ trong chớp mắt, bây giờ đánh thế nào đây.
“Cút qua một bên.” Tống Triều Dương quát một tiếng, cơ thịt trên Hổ Ca co giật một chút, nhưng vẫn gắng gượng nhích qua một bên.
Tống Triều Dương mặc kệ Hổ Ca, và lạnh lùng nhìn Tào Tâm Nguyệt, Tào Tâm Nguyệt lúc này mới sợ hãi sắc mặt tái mét, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy người nào lợi hại tới vậy, lùi lại đằng sau, lắp bắp nói: “Đại ca, đại ca, là lỗi của tôi, anh đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”
Tống Triều Dương hừ một tiếng, nói: “Cô biết sai thật rồi sao?”
“Biết rồi, biết rồi!” Tào Tâm Nguyệt vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn Tống Triều Dương, đó là ánh mắt hoảng sợ tột độ.
“Nể mặt cô và Vãn Trinh là bạn cùng phòng, lần này tôi tha cho cô, nếu như tôi còn nghe nói cô dám ức hiếp Vãn Trinh nữa, hừm…”
Tào Tâm Nguyệt rùng mình, vội vàng nói: “Vâng, vâng, tôi không dám ức hiếp Vãn Trinh nữa, sau này Vãn Trinh là chị đại của tôi, sau này tôi sẽ nghe lời cô ấy, cô ấy bảo tôi làm gì tôi sẽ làm việc đấy, cô ấy muốn bạn trai của tôi, tôi cũng cho cô ấy…”
“Khốn kiếp!” Tống Triều Dương lập tức trợn trừng mắt.
Tào Tâm Nguyệt giơ tay tát vào miệng mình, hốt hoảng nói: “Là tôi ăn nói linh tinh, bạn trai tôi, sao Vãn Trinh có thể ưng ý, Vãn Trinh là người của anh, tôi đáng đánh, đáng đánh!” Tiếp đó liền giả bộ tát mình hai cái.
Tống Triều Dương hừ một tiếng, sau đó cũng không nhìn họ nữa, nói với Tô Vãn Trinh: “Vãn Trinh, chúng ta đi thôi.”
“Ừm!” Tô Vãn Trinh gật đầu, mặt đỏ bừng, hai tay ôm chặt lấy eo Tống Triều Dương, cho dù cô biết Tống Triều Dương rất lợi hại nhưng cũng không ngờ cậu lại lợi hại tới nhường này. Có cô gái nào không thích anh hùng, Tô Vãn Trinh cũng vậy, Tống Triều Dương vừa rồi tuyệt đối là một anh hùng, càng khiến Tô Vãn Trinh thích tột độ.
“Chú! Thì ra là chú!” Tống Triều Dương vừa đi được mấy bước, một cô gái liền chạy thẳng tới, đến trước mặt Tống Triều Dương, kêu lên thất thanh.
Tống Triều Dương không ngờ có thể gặp cô bé Sở Yến Yến ở đây, hai ngày cậu và Trần Tú Như ở chung, cùng cô bé này đi xe bus mấy ngày, sau đó không gặp lại cô bé này nữa.
Tống Triều Dương mỉm cười nói: “Là tôi, sao cô lại chạy tới đây?”
Đôi mắt Sở Yến Yến ướt át long lanh, ngập tràn vẻ sùng bái, kích động ôm lấy cánh tay Tống Triều Dương, hưng phấn nói: “Chú, chú thật ngầu, woa, một mình đánh năm người, lại đánh rất nhẹ nhàng, chú thật tuyệt vời, woa, woa...”
Tống Triều Dương toát mồ hôi, chỗ họ đánh lộn cũng là một nơi khá vắng vẻ, hơn nữa vừa rồi khi Tống Triều Dương ra tay, động tác cũng rất nhanh, chính là sợ người khác nhìn thấy, không ngờ không những để người khác nhìn thấy, lại còn để cô bé Sở Yến Yến nhìn thấy, lúc này cậu có một dự cảm chẳng lành, cô bé này chắc chắn sẽ quấn lấy cậu.
“Chú, chú, cháu yêu chú chết đi được, cháu làm bạn gái của chú có được không? Cháu làm vợ chú có được không? Chú, có được không vậy?” Sở Yến Yến ánh mắt sáng lấp lánh
nhìn Tống Triều Dương, lời nói ra cũng vô cùng kích động, nói năng lộn xộn, và những lời nói này khiến Tống Triều Dương mặt nóng bừng, con gái thời nay thực sự bạo dạn, điều gì cũng dám nói.
Đúng lúc không biết phải trả lời thế nào, Sở Yến Yến đột nhiên phát hiện ra Tô Vãn Trinh vẫn đang ôm Tống Triều Dương, lập tức trừng mắt, quát: “Chú, cô ta là ai?”
Khí thế này, ngữ khí này, sự bá đạo này, sao giống kiểu chất vấn khi bạn gái chính thức phát hiện ra bạn trai mình bồ bịch bên ngoài tới vậy.
Tô Vãn Trinh vốn đang đắm chìm trong giả tưởng anh hùng của Tống Triều Dương, càng thêm si mê cảm giác được Tống Triều Dương ôm ấp, cho dù Sở Yến Yến xuất hiện cô cũng vẫn chìm trong trạng thái mơ hồ, không hề có ý định buông Tống Triều Dương ra, nhưng Sở Yến Yến chất vấn như vậy cuối cùng cũng khiến Tô Vãn Thanh bừng tỉnh, vội vàng buông Tống Triều Dương ra theo phản xạ, hốt hoảng nhìn về phía Sở Yến Yến.
Tống Triều Dương cảm thấy rằng nếu để Sở Yến Yến bám lấy, chắc chắn sẽ rất phiền phức, lúc này trong lòng nảy ra ý định, giơ tay ôm lại Tô Vãn Trinh, nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi, Tô Vãn Trinh, Yến Yến, cô nên gọi cô ấy là thím.”
“Thím…” Tô Vãn Trinh lập tức ngớ người, mình còn ít tuổi, lại để cô ấy gọi là thím, có điều phần lớn là cảm giác ngọt ngào, Tống Triều Dương đã thừa nhận cô là bạn gái của mình, điều này tức là Tống Triều Dương đã chấp nhận cô phải không? Điều này khiến trái tim cô rộn ràng, mặt đỏ bừng, chân không còn chút sức lực nào cả, người mềm nhũn dựa vào lòng Tống Triều Dương.
Sở Yến Yến trợn trừng mắt, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ và tủi thân, liếc nhìn Tô Vãn Trinh một lượt, giận dữ nói: “Chú lừa cháu, cô ta không phải bạn gái chú.”
Tống Triều Dương nhếch miệng cười, nói: “Nếu cô ấy không phải bạn gái tôi, tôi có thể ôm cô ấy sao?”
“Vậy thì cũng không phải, cô ta không thích hợp với chú.” Sở Yến Yến kiên quyết lắc đầu.
Tống Triều Dương quay đầu lại, khẽ hôn lên má Tô Vãn Trinh, nói: “Bây giờ cô tin rồi chứ?”
“Không tin!” Lửa giận trong mắt Sở Yên Yến càng bùng phát, nhưng vẫn lắc đầu.
Tống Triều Dương trợn trừng mắt nói: “Tôi mặc kệ cô có tin hay không, dù sao thì bây giờ chúng tôi phải về nhà.” Sau đó liền ôm Tô Vãn Trinh vòng qua Sở Yến Yến đi về phía trước.
Sở Yến Yến lập tức đuổi theo, túm lấy cánh tay bên kia của Tống Triều Dương, lớn tiếng nói: “Chú, chú lừa cháu, cô ta căn bản không phải bạn gái chú, cháu làm bạn gái chú có được không?”
“Đừng làm bừa.” Tống Triều Dương thật sự vã mồ hôi, trẻ con hiện giờ thật sự to gan.
“Cháu không làm bừa, nếu cô ta là bạn gái của chú thật, vậy thì thấy cháu bám lấy chú, cô ta sẽ nổi giận, nhưng cô ta không nổi giận, hừm, đừng tưởng cháu còn nhỏ, cháu biết rõ lắm.”