Hai người vệ sĩ vẫn đi qua phía Mạnh Phi Phi, Mạnh Phi Phi chỉ có thể lùi về sau, chẳng mấy chốc đã dựa vào tường không còn đường để thoát, tên này thật dũng mãnh, lúc này cô cắn nhẹ môi, đôi mắt cũng phủ lên một lớp tơ máu nhào qua phía một vệ sĩ.
Nhưng rất tiếc khi cô ra tay còn hơi do dự, chỉ muốn hù dọa người nên động tác không chỉ chậm mà còn không đủ sức, vệ sĩ đó đưa tay ra dễ dàng bắt lấy cổ tay của Mạnh Phi Phi, sau đó giành lấy nửa chai bia.
“Cứu! Cứu!” Trong tay Mạnh Phi Phi mất đi vũ khí chỉ có thể dùng cách cuối cùng, liều mạng kêu lớn lên.
Nhưng lúc này Vương Quế Bân đã tiện tay đóng cửa lại, hiệu quả cách âm của cánh cửa phòng karaoke này rất tốt, cho dù là hát ở trong ảnh hưởng với bên ngoài đều rất nhỏ, huống gì Mạnh Phi Phi la hét ở trong.
“Cô cũng thật hấp dẫn, tôi càng ngày càng thích cô rồi.” Vương Quế Bân cười ha ha, quyền chủ động lại một lần nữa nắm trong tay, hắn ung dung đi đến trước mặt Mạnh Phi Phi đưa tay sờ vào mặt Mạnh Phi Phi.
“Á!” Nhưng tay Vương Quế Bân còn chưa đụng đến mặt Mạnh Phi Phi, hắn đột nhiên kêu thảm thiết, cơ thể bỗng chốc gập xuống, hai tay bụm lấy đũng quần của mình, biểu cảm trên mặt cực kỳ đau khổ.
Mạnh Phi Phi nhân cơ hội này chạy nhanh đến cửa phòng, vừa nãy cô trong tình hình cấp bách nhấc chân sử dụng chiêu phòng thủ, vừa đúng đá vào giữa hai chân Vương Quế Bân, chiêu này quả nhiên hiệu quả, thoáng chốc đã cho cô cơ hội chạy thoát lần nữa.
“Bắt lấy nó!” Vương Quế Bân nghiến răng thốt ra ba chữ, hai vệ sĩ đó lập tức xông qua đó, ngay lúc Mạnh Phi Phi mở cửa phòng, một trong số họ đã nắm lấy tóc Mạnh Phi Phi từ phía sau, giựt đến Mạnh Phi Phi kêu đau, cơ thể ngả về phía sau nhưng cô vẫn mở cửa thành công.
Mà lúc này một bóng dáng xuất hiện trong mắt Mạnh Phi Phi, cô lập tức kêu lớn: “Tiểu Tống!” Sau đó đạp mạnh lên chân của tên vệ sĩ bắt lấy cô.
Lúc này cô đang mang giày cao gót, sức sát thương của đôi cao gót kia thật sự không nhỏ, người đàn ông bị đau vô thức buông tóc Mạnh Phi Phi ra, còn Mạnh Phi Phi ngay lập tức chạy về cửa, chỉ tiếc là vệ sĩ còn lại đã bắt kịp bước chặn Mạnh Phi Phi lại.
Người đó chính là Tống Triều Dương, tuy cậu gấp gáp qua đây nhưng trên đường đi vẫn bị trễ một khoảng thời gian, đợi đến khi cậu đến đây, mọi thứ đã phát triển đến mức này.
Lúc nãy Tống Triều Dương nhìn thấy hai vệ sĩ kia bắt lấy Mạnh Phi Phi, một bước dài lao tới, dùng vai đẩy một cái đã đẩy tên vệ sĩ chặn ở cửa ra, đưa tay kéo lấy tay Mạnh Phi Phi, nhưng trong tay lại có cảm giác nóng ấm mà còn nhớp nháp, Tống Triều Dương không cần nhìn cũng biết đó là máu.
“Tiểu Tống, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Mạnh Phi Phi nhìn thấy viện binh, đột nhiên cảm thấy cả người mềm nhũn, vừa nãy bộc phát đã khiến cô gần như cạn kiệt tất cả sức lực.
Tống Triều Dương đỡ lấy Mạnh Phi Phi, ánh mắt lướt qua những người trong phòng, lạnh nhạt nói: “Đừng sợ, có phải bọn họ bắt nạt cô không?”
Mạnh Phi Phi dựa vào Tống Triều Dương đứng vững, có thế dựa rồi càng bạo gan hơn, quay đầu căm phẫn nói: “Đúng, chính là bọn họ bắt nạt tôi, nhất là tên họ Vương kia, hắn còn muốn cưỡng bức tôi.”
Ánh mắt Tống Triều Dương lạnh lùng nhìn tên Vương Quế Bân kia, nhìn đến Vương Quế Bân đầu tóc tê rần, tuy hắn lợi hại, cũng thường chơi phụ nữ nhưng chơi cũng là lúc đối phương một mình ở cùng với bọn họ, mà đối phương có người nhà ở đây
quả thật là cưỡng bức con gái nhà lành rồi, cho dù hắn lợi hại đến mấy cũng không dám làm.
Hậm hực hừ một tiếng nói: “Chẳng phải tôi còn chưa làm gì cô sao? Cô cũng đá tôi rồi, chuyện này bỏ qua đi.”
Hai cô tiếp viên hàng không lúc này vội nói: “Hiểu Phi, bỏ đi, đi nhanh thôi.”
Lúc này Mạnh Phi Phi cũng coi như tỉnh táo lại, lôi kéo Tống Triều Dương nói: “Tiểu Tống, chúng ta đi thôi.”
“Đi như vậy sao?” Tống Triều Dương quay đầu nhìn Mạnh Phi Phi.
Tuy trong lòng Mạnh Phi Phi không phục nhưng cũng biết Vương Quế Bân không thể trêu được, mà Tống Triều Dương cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, gật đầu nói nhỏ: “Tiểu Tống, bỏ đi, tôi cũng không có bị gì.”
Tống Triều Dương cầm lấy tay Mạnh Phi Phi nói: “Thế này mà còn nói là không sao à?”
Lúc này Mạnh Phi Phi mới nhìn thấy đôi tay mình đầy máu, đột nhiên sợ hãi kêu lên, sắc mặt trắng bệch, trên tay cũng thấy đau, nước mắt thoáng chốc trào ra.
“Tiểu tử, mày là gì của cô ta?” Vương Quế Bân nhận ra Tống Triều Dương vẫn không có ý bỏ qua, nhíu mày hỏi.
Tống Triều Dương còn chưa lên tiếng, Tô Tri Thu đi theo sau đã giành nói: “Chúng tôi là hàng xóm của cô ấy.”
Tống Triều Dương bỗng sa sầm mặt, cậu vốn dĩ còn muốn nói là anh trai của Mạnh Phi Phi, như vậy có thể danh chính ngôn thuận mà ra tay, nhưng Tô Tri Thu này trực tiếp lộ tẩy ra, căn bản là muốn gây rắc rối cho cậu, quay đầu nhìn Tô Tri Thu mà Tô Tri Thu lại chớp mắt với cậu.
Điều này khiến Tống Triều Dương càng không nói nên lời, vậy có nghĩa là cô thật lòng muốn gây sự, chẳng lẽ đệ nhất mỹ nữ Hoa Hạ này, dưới vầng sáng của sắc đẹp và trí tuệ lại còn có trái tim tiểu ma nữ?
Nhưng lúc này những người trong phòng đều không có phản ứng, ánh mắt những người này đều nhìn vào người của Tô Tri Thu, Tô Tri Thu vừa xuất hiện quả thật lộng lẫy khó tả, mấy người đàn ông bọn Vương Quế Bân tuy từng gặp không ít mỹ nữ, nhưng mỹ nữ như Tô Tri Thu thì thật sự khiến họ ngẩn ra.
Tô Tri Thu trợn mắt quát nói: “Nhìn gì mà nhìn, đồ khốn kiếp các người thật sự quá hống hách rồi, Triều Dương, tuyệt đối không thể buông tha cho họ, phải dạy cho chúng một bài học.”
Cho dù Tô Tri Thu trông có vẻ rất dữ nhưng không hề ảnh hưởng sắc đẹp của cô, ngược lại càng có thêm một chút phong tình.
Vương Quế Bân vốn bị Mạnh Phi Phi đá một phát rất đau, nhưng nhìn thấy Tô Tri Thu hắn cũng quên đi cơn đau, nước miếng xém chút chảy ra, ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào Tô Tri Thu nói: “Mỹ nữ, kẻ hèn này tên Vương Quế Bân, hôm nay may mắn gặp được mỹ nữ, không biết có thể cùng nhau uống một ly rượu không?”
Tô Tri Thu hừ một tiếng chỉ về phía Tống Triều Dương nói: “Nếu mấy người đánh lại cậu ta, không chỉ uống rượu cùng các người, làm gì cũng được.”
Tống Triều Dương sa sầm mặt, bây giờ cậu càng có thể xác định, Tô Tri Thu này quả thật là tiểu ma nữ gây họa.