Tuy Tống Triều Dương cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cậu vẫn nói: “Vì sao tôi không đi làm bảo vệ mà lại chạy tới công ty chị cơ chứ, chẳng phải vì có cơ hội phát triển hơn sao.”
Trần Tú Như “ồ” lên một tiếng rồi chìm vào suy tư. Một lúc sau, Hà Uyển nói: “Trần tổng, nếu có thể thì tôi thực lòng hy vọng cô đưa ra được quyết định.”
Trần Tú Như lại thở dài: “Tôi cũng biết là điều kiện này vô cùng hấp dẫn nhưng công ty hiện giờ là kết quả của việc tôi vất vả bao nhiêu ngày nay mà lại vứt bỏ như vậy, quả thực tôi cảm thấy không nỡ.”
Hà Uyển hừ một tiếng: “Nếu công ty này có một ông chủ tốt, chị không nỡ cũng là việc nên làm nhưng cô nhìn những quyết định mà gần đây bên trên ra xem, có cái nào là thật sự vì công ty cơ chứ. Trong mắt bọn họ thì công ty con này chẳng qua chỉ là một con gà biết đẻ trứng vàng mà thôi. Bọn họ cướp trứng đi cũng đành, bây giờ lại còn định làm cái chuyện giết gà cướp trứng nữa thì chị có gì mà phải lưu luyến.”
Trần Tú Như lại thở khẽ: “Tôi vẫn cần suy nghĩ thêm đã.”
Nghe Trần Tú Như và Hà Uyển nói chuyện với nhau thì Tống Triều Dương cũng đã lờ mờ đoán ra được hai người họ nói cái gì rồi. Có lẽ là có công ty nào đó muốn mời họ qua làm, Hà Uyển thì chỉ mong qua đó làm, như vậy thì cô có thể tránh khỏi sự quấy nhiễu của chồng cũ và Tô Mộ kia. Trần Tú Như thì lại vô cùng do dự, dù gì thì công ty này cũng là do cô mở rộng, ở đây có quá nhiều tâm huyết của cô, nó khiến cô cảm thấy không cam tâm.
Về cái công ty mà muốn mời họ qua thì đột nhiên Tống Triều Dương nghĩ tới Tô Tri Thu, đệ nhất mỹ nữ Hoa Hạ này cũng là người khá thủ đoạn, hơn nữa cô còn mời riêng Trần Tú Như ra ngoài dạo chơi. Điều này chứng tỏ cô vô cùng coi trọng Trần Tú Như, khả năng Tô Tri Thu mời cô về công ty là lớn nhất.
Có điều Tống Triều Dương lại chẳng hề nói câu gì, chuyện này chẳng phải là chuyện mà một nhân viên quèn như cậu có thể tham gia.
Khi tới cục thuế thì cả Hà Uyển và Trần Tú Như đều đi vào, họ nói là phải một lúc lâu sau mới ra. Tống Triều Dương thấy tóc mình hơi dài nên cậu tìm một tiệm cắt tóc ở gần đó để cắt.
Cậu vừa từ tiệm cắt tóc đi ra thì có hai người đàn ông lao như bay qua cậu, ngay sau đó là một cô gái cũng đang xông tới đuổi theo họ.
Cô gái này là Lâm Chi Quỳnh, tuy cô lướt qua Tống Triều Dương với tốc độ rất nhanh nhưng cậu vẫn nhận ra được. Cô mặc bộ cảnh phục trên người, trông xinh đẹp thật đó, có điều mặt mũi đỏ phừng phừng, thiết nghĩ là đuổi theo một đoạn khá xa nên mới mệt tới mức như vậy.
Tống Triều Dương cảm thấy rất thú vị, cô cảnh sát này đúng là nghiêm túc thật đó. Có điều rõ ràng là kinh nghiệm chưa đủ, hơn nữa thực lực cũng chẳng ra làm sao hết. Cô đuổi theo hai gã đàn ông này cũng chẳng biết là có bị chúng bắt nạt hay không nữa.
Quả thực Lâm Chi Quỳnh là một cảnh sát có tinh thần trách nhiệm rất cao. Đây không phải là khu vực mà cô quản lý, sáng nay cô tới chi cục xử lý công chuyện, trên đường về cô trông thấy hai kẻ này ăn trộm ví tiền nên muốn bắt chúng lại. Thế
nhưng hai tên này vùng vẫy chạy đi mất nên cô liền đuổi theo. Hai kẻ này lại còn vung dao ra nên khiến cho những người muốn giúp đỡ đều sợ hãi chạy mất tiêu. Lâm Chi Quỳnh thì chẳng hề sợ sệt mà đuổi theo một mình. Do phải đuổi một quãng đường khá xa nên cô cũng thấm mệt rồi, cô sợ nếu còn kêu lên nữa thì sẽ chẳng còn sức lực nên mới nghiến răng đuổi.
Đuổi theo đúng một cây số thì hai tên trộm kia cũng chẳng chạy được nữa, nhưng chúng vẫn chẳng cắt đuôi được Lâm Chi Quỳnh. Điều này khiến chúng vô cùng sốt sắng, hơn nữa trong lúc bỏ chạy thì chúng lại chui vào lối đi của một toà nhà, bên trong đó là ngõ cụt.
“Đứng im! Nếu còn dám phản kháng thì tội của các người sẽ càng nặng hơn đấy!” Cuối cùng Lâm Chi Quỳnh cũng chặn được hai kẻ đó lại. Cô hô lớn lên một tiếng rồi khom lưng chống hai tay vào đầu gối bắt đầu thở hổn hển.
Hai tên trộm cũng thở hồng hộc ở đó nhưng biểu cảm trên khuôn mặt chúng trông vô cùng hung dữ, chúng chậm rãi bước về phía Lâm Chi Quỳnh.
“Đứng im!” Lâm Chi Quỳnh liền hô lớn, cô cũng đứng thẳng người lên, khuôn mặt bất giác lộ vẻ căng thẳng bởi trong tay hai kẻ này đều có dao găm.
“Cô cảnh sát bé nhỏ, mau nhường đường đi, nếu không đừng trách bọn tôi liều với cô.” Một trong hai tên trộm sắc mặt sa sầm lại, hắn nói chuyện cũng không chút cảm xúc.
Lâm Chi Quỳnh giật thót mình, nếu là tên trộm bình thường thì sau khi bị cảnh sát bắt giữ chắc chắn chúng sẽ không có phản ứng mạnh như vậy, bởi cướp giật cũng chẳng phải tội gì lớn, cùng lắm chỉ bị giam có một hai năm mà thôi. Bình thường thì chỉ mươi mười lăm ngày là đã được thả rồi, cơ bản là chúng chẳng cần phải liều mạng với cảnh sát.
Nhưng phản ứng dữ dội thế này thì chỉ có một khả năng mà thôi, đó là hai tên này không phải ăn trộm vặt mà còn án lớn khác trên người. Nhìn con dao găm trong tay hai kẻ đó thì bọn chúng có án giết người cũng là chuyện có khả năng.
Tuy lúc này Lâm Chi Quỳnh rất căng thẳng, nhưng cô lại không lùi về phía sau mà trợn mắt hô lên: “Tấn công cảnh sát là tội rất lớn đấy, có phải các người định ở trong tù suốt cả quãng đời còn lại không?”
“Cô cảnh sát bé nhỏ, cô em cứ tóm được bọn anh đi đã rồi tính tiếp.” Hai người đó lại càng tiến sát vào Lâm Chi Quỳnh. Một trong hai kẻ đó lại còn vung dao về phía Lâm Chi Quỳnh nữa.”
Lâm Chi Quỳnh lại càng chắc chắn về việc hai tên này không chỉ là cướp vặt. Cái đâm này vừa nhanh vừa dứt khoát, tuy không đâm vào chỗ hiểm của cô nhưng cô tin chăc rằng hắn không có ý hù doạ. Dù gì cô cũng từng học võ ở trường cảnh sát nên Lâm Chi Quỳnh nhanh như chớp né ra.
Nhưng người còn lại lúc này cũng vung dao lên nhằm đâm vào eo của Lâm Chi Quỳnh, hắn xuống tay không chút nương tình.