Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một lượt thì Craig phát hiện thấy tham số không hề có bất kỳ sự thay đổi nào, định vị máy móc của kính viễn vọng cũng vô cùng chuẩn xác, không hề sai lệch.
“Lạ quá, mục tiêu giám sát chết tiệt, phi thuyền của người dân đảo quốc sao có thể thành một đống đổ nát như phân chó thế này.” Một kỹ sư nhìn máy hiển thị thất thanh kêu lên.
“Mau kết nối với trung tâm chỉ huy phòng không quốc gia, thông báo là chúng ta đã phát hiện ra được một năng lượng cao, nhanh lên, tin tức vô cùng khẩn cấp!” Craig bỗng ngộ ra.
Sáng sớm hôm sau, Doãn Hồng Yến và nghiên cứu viên Trương liền rời khỏi căn cứ địa. lần này bọn họ ngồi trên một chiếc trực thăng mới. Chiếc trực thăng này rộng rãi, dễ chịu, tiếng động cơ nhỏ, cách âm trong máy bay cũng rất tốt. Người ngồi trên chiếc ghế dựa bằng da thật không cần phải đeo tai nghe cũng có thể nói chuyện với nhau. Doãn Hồng Yến đang cố ngẫm lại cuộc nói chuyện lúc tạm biệt kỹ sư Lỗ.
“Vậy hành động thí nghiệm lần này đã thành công chưa?” Cô hỏi một câu hỏi trọng tâm nhất.
“Tất nhiên là thành công rồi, thế nhưng nếu muốn sử dụng linh hoạt cái vũ khí này như ý muốn để phát huy được uy lực rung trời lở đất thì chúng ta vẫn cần thời gian.” Tướng quân đáp.
“Cần bao lâu?”
“Phải đầu tư mạnh hơn nữa, có lẽ là 5 năm, nhiều nhất là 10 năm.”
“Đầu tư như vậy vẫn chưa đủ lớn hay sao?”
“Tất nhiên rồi, chúng ta còn cần bệnh viện tốt cũng những bác sĩ ưu tú. Nếu có bệnh viện tốt rồi thì khi cô tới, những kỹ sư mắc bệnh có lẽ sẽ không phải chết. Cô có biết giá trị của bọn họ không? Họ đều là những bảo vật vô giá.” Giọng nói của tướng quân lớn hơn rất nhiều.
“Còn nữa, lực lượng cảnh vệ của chúng ta quá mỏng, chỉ có một tuyến cảnh vệ, đào tạo cũng là không đủ. Nếu có thể thì cô hãy báo cáo lên cấp trên.”
Doãn Hồng Yến phải ghi nhớ kỹ những lời này, cô nhất định phải biểu đạt rõ ràng trong báo cáo của mình.
Sau khi về tổng bộ, Doãn Hồng Yến giam mình trong mật thất. Nơi này không có bất kỳ tiếp xúc nào với bên ngoài, cô ăn ở cũng tại đây luôn. Về cơ bản thì nơi này chính là một nhà giam phòng vệ cao độ. Cô phải độc lập tổng hợp và nhớ lại những cái mình nhìn thấy ở căn cứ địa và cả toàn bộ chi tiết của hành động thí nghiệm lần này. Chẳng ai có thể giúp đỡ được cho cô, và cô cũng không thể xin sự tư vấn từ bất kỳ ai. 20 tiếng đồng hồ sau, một bản báo cáo đã trực tiếp truyền từ mật thất ra ngoài. Ai là người cuối cùng nhìn thấy thành quả của bản thân thì Doãn Hồng Yến không biết và cô cũng không cách nào biết được. Thế nhưng cô nhớ rõ nhất là những dòng chữ ở phần kết thúc của báo cáo:
“Nếu đứng từ góc độ của một nhân viên không chuyên, nhìn hành động thí nghiệm chiến lược lần này có lẽ sẽ đem tới ảnh hưởng quốc tế thì tôi cảm thấy có thể dùng một câu chuyện thần thoại cổ khái quát hoàn toàn, đó chính là:
‘Hậu Nghệ bắn mặt trời.’”
Bước từ mật thất ra, Doãn Hồng Yến cảm thấy mỗi một tế bào trên người cô đều vô cùng mệt mỏi, cô nhanh chóng thu dọn vật dụng cá nhân, định về nhà ngủ bù một giấc. Cô vừa bước tới khu vực kiểm tra ở cổng thì nhìn thấy Quan Thành Quân đang mỉm cười bước lại gần mình.
“Ăn cơm chưa?”
“Ừm, anh đang hỏi bữa nào?”
“Hê, thế thì ăn gộp mấy bữa luôn đi, tôi mời cô đi ăn nhà hàng.”
Doãn Hồng Yến biết là chắc chắn ông có chuyện muốn nói nên không từ chối, cô cùng Quan Thành Quân đi vào nhà hàng trong toà nhà.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, đồ ăn còn chưa đưa lên thì Quan Thành Quân đã lấy ra một tập giấy từ trong cặp công văn đem theo bên người.
“Đây là?”
“Cô không nhận được tin tức trong vài ngày nay nên tôi đưa một ít cho cô xem.”
Cô cầm giấy lên rồi tỉ mỉ mở ra xem, Doãn Hồng Yến phát hiện ra đây đều là những ấn bản quốc tế mới được xuất bản một hai ngày nay.
Trang nhất của “Người quan sát” là: Đặc phái viên của tổng thống đại bàng đầu trắng khẩn cấp tới thăm Nhật Bản và không tiết lộ chi tiết với ngoại giới.
“Minh báo” thì là: Chính phủ đảo quốc âm thầm xử lý sự cố chìm tàu ngầm hạt nhân và thu nhỏ quy mô điều tra.
“Tin tức Triều Nhật”: Người phát ngôn của thủ tướng thể hiện sự coi trọng cao độ mối quan hệ Nhật Trung và tìm mọi khả năng để cải thiện.
“Nhật báo Tân Đông Dương” thì lại là: Nhiệm vụ cấp bách của chính phủ hèn nhát vô dụng là phục hưng mạnh mẽ tinh thần Samurai để trị quốc.
“Hê hê, xem ra có tác dụng rồi.” Khuôn mặt hơi xanh xao của Doãn Hồng Yến nở nụ cười.
“Đúng vậy, người của
đại bàng đầu trắng tại điểm giám sát không gian ở Úc là người đầu tiên phát hiện ra, do vậy mà người của đại bàng đầu trắng cũng đoán đại khái ra được. Có điều việc này cũng gây ra tác dụng phụ, công trình của chúng ta chắc chắn sẽ bị bọn họ giám sát chặt chẽ, sau này đám người ở bộ an ninh trong nước sẽ bận rộn rồi đây.” Quan Thành Quân cười hê hê.
“Cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi, sau này vẫn còn việc cần cô phải làm đấy.” Quan Thành Quân bổ sung.
Doãn Hồng Yến không giải thích cũng chẳng truy hỏi, cô chỉ khẽ gật đầu.
“Phải rồi, đời sống cá nhân của cô có tiến triển gì chưa?” Câu hỏi này của Quan Thành Quân vô cùng đường đột.
“Cái này…” Doãn Hồng Yến không hiểu vì sao Quan Thành Quân lại đưa ra câu hỏi này.
“Khi cô theo học ở đại học ngoại ngữ chẳng phải có một người bạn trai hay sao, hai người còn liên lạc với nhau không?”
“Hình như đây là vấn đề cá nhân.” Cô có chút không vui.
“Hê hê, không có gì, tôi chỉ hỏi thôi, có thể tiếp xúc ở mức vừa phải. Cô có thể coi như đây là lời khuyên của người bạn tốt.” Quân Thành Quân vẫn mỉm cười.”
“Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ!”
…
Đào Tiểu Linh kết thúc buổi trực ban suốt 24 tiếng đồng hồ, lúc này cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà ngủ bù. Vừa bước tới khu vực kiểm tra ở cổng thì khuôn mặt cô bỗng dấy lên một biểu cảm khó mà phát giác ra được – căng thẳng. Cô gái mũm mĩm này trấn tĩnh lại tinh thần rồi ngẩng đầu lên, cô sải bước dài hơn ngày thường tới cổng kiểm tra.
“Chào cô, mời cô để vật dụng cá nhân lên băng chuyền.” Nhân viên kiểm tra mỉm cười nói.
Một cái túi đeo chéo, một bình nước giữ nhiệt, không còn gì nữa rồi. những thứ mang tín hiệu truyền phát cá nhân như điện thoại đều để ở trong thùng bảo quản ở cổng lớn, không được mang vào toà nhà này.
“Áo khoác của cô dày thật đó.” Nhân viên kiểm tra sờ một lượt, anh ta có chút tò mò vì giữa tiết trời không hề lạnh thế này, tại sao có người lại mặc “ấm áp” như thế.
“À, tôi bị cảm, khụ khụ.”
“Hoá ra là vây, hy vọng cô sớm hồi phục.” Nhân viên kiểm tra mỉm cười nói với Đào Tiểu Linh.
Sau khi bước ra khỏi toà nhà dữ liệu của ban ngành an ninh thì nhân viên dữ liệu 35 tuổi này mới thở phào nhẹ nhõm, bởi trong chiếc áo khoác dày sụ ấy của cô có để một bản báo cáo phân tích có tên là “101 công trình có ảnh hưởng chiến lược tới quốc tế”. Cái này có được là do cô tận dụng cơ hội tiêu huỷ văn kiện âm thầm giữ lại. Theo quy định thì văn kiện này bây giờ đã được đưa vào lò tiêu huỷ để hoá thành tro rồi, nhưng không có bất kỳ ai đi kiểm tra tro giấy, nên hành vi của cô không ai hay biết cả, chỉ cần cô giữ mồm giữ miệng là được.
Đào Tiểu Linh đã làm nhân viên dữ liệu tròn 10 năm ở toà nhà này rồi. Cô không phải là một cô gái hoạt bát nên cũng phù hợp với đặc điểm của công việc này. Cô có thể chịu được công việc đơn điệu, nhưng càng ngày càng không cách nào chịu đựng nổi cuộc sống cô quạnh. Mấy năm trước, sau khi tan làm thì những bộ phim ngôn tình có thể bù đắp lại được nỗi cô đơn này, nhưng bây giờ thì cả thể xác và tinh thần của cô đều cần nhiều hơn thế. 2 tuần trước đây, thông qua một trang mạng kết bạn thì cô đã làm quen được với “bạn trai” hiện giờ. Đó là một chàng trai trẻ anh tuấn, rực rỡ. Sự mê đắm trong xác thịt và những lời nói ngọt ngào khiến cô như phát cuồng, cô nguyện vì anh mà hy sinh mọi thứ của mình. Vào một đêm muộn cách đây vài ngày, người bạn trai anh tuấn vừa nói những lời ngọt ngào vừa nhẹ nhàng nhắc tới công việc khô khan của cô. Cuối cùng, người bạn trai giống như một đứa trẻ to xác đưa ra yêu cầu khiến cô phải cảm thấy khó xử.