"Thôi được rồi, anh không làm khó em nữa.” Người bạn trai anh tuấn khôi phục lại ngữ điệu dịu dàng.
Ngày hôm sau, Đào Tiểu Linh nhận được một tin mừng khôn xiết, bạn trai nói muốn kết hôn với cô. Có điều đầu tiên cô phải về nhà gặp ba mẹ chồng tương lai cái đã. Điều này khiến cô gái 35 tuổi vui tưởng chết, kể từ khi cô vào làm việc tại ban ngành an ninh thì ba mẹ cô đều đã lần lượt qua đời rồi, cô cũng chẳng có thân thích gì tại thủ đô nữa cả. Vì vậy mà sau khi làm thủ tục kết hôn, cô liền bước chân lên chuyến hành trình đi tới nhà “bố mẹ chồng”.
Tại khu vực bộ lạc đất nước Pakistan!
Abdullah là một người đàn ông có dáng người khá lùn nhưng lại vô cùng đô con, hắn ta có khuôn mặt đỏ ửng với bộ râu quai nón, ngoài ra vết sẹo đáng sợ từ mắt phải cho tới tận khoé miệng phải là kỷ niệm từ viên đạn mà bộ đội đặc chủng Pakistan để lại. Từ ngoại hình thì khó mà nhìn ra được hắn ta chỉ mới là một thanh niên 28 tuổi mà thôi, mười mấy năm ròng sống trong sự giết chóc khiến hắn ta già hơn hẳn người bình thường. Bất luận là bạn bè hay kẻ địch dường như đều không gọi tên của hắn mà tất cả mọi người đều gọi hắn là “Dao Damascus”, điều này không chỉ miêu tả về việc hắn ta thành thạo tất cả các kỹ năng giết chóc mà còn là sự giải thích tuyệt vời về sở thích sưu tầm đầu người của hắn ta.
Hôm nay có một người bạn từ phương xa tới nơi “ba không quản” này để gặp “Dao Damascus”. Trong một căn nhà nhỏ dựng bằng đá, cả chủ và khách vừa uống trà vừa nói chuyện sôi nổi. Bếp lửa hồng khiến vị khách với sắc mặt xanh xao trông như người ốm kia hồng hào hẳn lên, chủ nhân cũng vô cùng hưng phấn vì nhận được tinvui.
“Bạn của tôi, người chỉ huy dũng cảm, nhiệm vụ lần này vô cùng đơn giản nhưng lợi ích thu về lại cực kỳ hậu hĩnh. Xin anh đừng có bất kỳ do dự nào!” Tiếng pa-tô của người khách mang âm mũi kỳ lạ.
“Ha ha ha, không phải tôi do dự mà chỉ là hy vọng có được nhiều trang bị và dược phẩm hơn nữa.”
“Tất nhiên là được rồi, các anh sẽ có được 50 cây súng tốt của Nga và 10 vạn viên đạn cùng 5 bệ phóng tên lửa. Cái này khiến anh có thể đối phó được với máy bay trực thăng, tất nhiên còn cả lựu đạn, mìn, thuốc nổ và...” Người khách ngập ngừng một lúc: “Và thiết bị quan sát trong đêm đeo trên đầu, có chúa ở trên, đây là vũ khí của Satan. Còn có cả moocphin, kháng sinh, tất cả đều là hàng của Thuỵ Sĩ. Tất nhiên còn có cả 500 vạn đô la tiền thù lao tiền mặt nữa...”
“Không, bạn của tôi à, chúa chỉ thị cho tôi rằng cần 100 cây súng trường, tất cả đều là loại ngắn. Còn nữa, tôi không cần đô la, tôi cần số vàng với giá trị tương đương.” Người chỉ huy rất giỏi ngã giá trong những cuộc giao dịch thế này.
“Được thôi, trước giờ chúng tôi không hề để cho bạn của mình bị thiệt.” Người khách mỉm cười.
“Đây là vị trí và tình trạng cảnh giới đại thể của mục tiêu. Anh có thể thấy đấy, canh gác vô cùng lỏng lẻo, bên trong đó toàn là đám mọt sách, sứ mạng của anh và các chiến sĩ của anh là giết chết bọn chúng, cắt đầu của kẻ địch xuống. Nếu khả năng phải giữ lại vài tên còn sống thì tôi sẽ đưa hình ảnh cho anh. Bọn tù binh này sẽ trả tiền riêng, anh thấy đấy, cuộc mua bán này rất hợp lý.”
Người chỉ huy gât gật đầu, vết sẹo khổng lồ cùng đôi mắt và hàng lông mày đều nhướng lên vui mừng.
“Tôi còn cần bản vẽ mục tiêu chi tiết hơn, ít nhất còn 1 tháng nữa tới giữa hè thì tôi mới có thể vượt qua núi băng của Pamir, mục tiêu của anh ở trong những núi băng ma quỷ màu trắng đó.” Người chỉ huy giải thích với vị khách như một người thầy.
“Tất nhiên rồi, bản vẽ sẽ được đưa tới, điều này tôi có thể đảm bảo.” Vị khách cũng vô cùng nghiêm túc.
…
Sở Dữ liệu của
cục Thông tin.
Kỳ nghỉ phép có thời hạn một tuần của Đào Tiểu Linh đã kết thúc, dữ liệu viên mũm mĩm với làn da ngăm đen cùng đồ thủ công được làm bằng ốc biển đeo trên cổ quay về vị trí công tác của mình. Chẳng ai biết mục đích cô xin nghỉ phép, bởi sợ không “qua cửa” nên khi xin nghỉ phép cô chỉ nói là đi tới bờ biển ngắm biển mà thôi, cô không nhắc tới việc của bạn trai.
Nói đúng hơn là Đào Tiểu Linh lại càng nghiêm túc hơn với công việc, đặc biệt là những tin tức có liên quan tới “1101”. Khi tiêu huỷ, cô đều chậm rãi đối soát từng trang một giống như là nhân viên đánh máy kiểm tra lỗi sai vậy, chủ nhiệm vô cùng lạc quan trước sự thay đổi này, cô thấy một gái già cuối cùng cũng có thể thoát khỏi những mộng tưởng không thiết thực rồi. Thế nhưng tất cả mọi người đều không phát hiện ra rằng Đào Tiểu Linh không còn đeo kính áp tròng nữa, dẫu rằng kết quả kiểm tra lần trước chỉ ra rằng cô gái mập này cận thị khoảng 8 độ.
Toà nhà dữ liệu được xây dựng vào những năm 1990, mấy năm trước đã tiến hành cải tiến hiện đại hoá bằng cách đặt thiết bị phòng chống điện tử ở mỗi một góc trong toà nhà. Khi đó có người còn nói đùa rằng kể cả một con ruồi cũng không thể đem theo ống đi-ốt vào trong toà nhà này được. Sau này lại tiến hành một vài lần nâng cấp lớn với phần mềm của những thiết bị này khiến cho khứu giác trên các thiết bị điện tử có thể so sánh với trung tâm máy tính của cơ quan an ninh quốc gia đại bàng đầu trắng. Thế nhưng, có một vấn đề...
Đối tượng trinh sát của những thiết bị này là hiện tượng vận động điện tử, bất kỳ thiết bị nào phát ra, kể cả là điện ly nhỏ nhất. Thế nhưng đối với máy móc và vật chất hoá học thì chúng lại bó tay, thời đại này dường như không thể xuất hiện những thứ ngoài thiết bị điện tử, ngoại trừ “đồ trang sức ốc biển” được đeo trên cổ Đào Tiểu Linh lúc này.
Đây là sản phẩm tân tiến nhất của phòng kỹ thuật trinh sát cục an ninh quốc gia đại bàng đầu trắng, nó khớp với DNA của người dùng, chỉ có người sử dụng phù hợp mới có thể điều khiến tốc độ cực cao của nó, độ sâu ảnh cực đại, chụp dữ liệu và hình ảnh rồi lưu lại vào phim siêu nhỏ cao áp được kẹp ở giữa. Đây là điều duy nhất không thuận tiện nhưng chỉ có người sử dụng mới mở và lấy đoạn phim ra được. Bất kỳ một DNA phi pháp nào xâm nhập cũng khiến cái máy ảnh này tự tiêu huỷ toàn bộ chứng cứ trong 1/10 giây. Không có thiết bị điện tử, chỉ có chức năng sinh học tiếp xúc với phim, không có ống kính điện tử, chi có ống kính quang học có độ sâu ảnh lớn và tiêu điểm tự thích ứng, không có chip nhớ, chỉ có phim hoá học, không có điện cơ, chỉ có các bộ phận nam châm vĩnh cửu dựa vào công việc từ tính của trái đất. Do vậy mà chiếc máy ảnh này tàng hình ở trong toà nhà dữ liệu, một trong bốn cái máy ảnh sinh vật mà cục an ninh quốc gia đại bàng đầu trắng sản xuất đang phát huy hiệu suất tại đây.
Cái tiệm rửa ảnh nhỏ kia trở thành nơi mà Đào Tiểu Linh thường xuyên tới thăm, ông chủ tiệm cũng ngày càng chìm đắm với việc chụp cảnh đêm của thành phố. Tin tình báo của “1101” được chuyển tới khu vườn nhỏ xinh đẹp của Tokyo Gibbon ngày một nhanh hơn. Từ bố cục kiến trúc cho tới ký túc xá nhân viên và cả vị trí của từng đồn canh đang dần biến thành mô hình bàn cát trên bàn của “Dao Damascus”.