Người này thật lợi hại, tôi dám chắc rằng đã được huấn luyện thẩm vấn ngược một cách vô cùng chuyên nghiệp.” Người phụ trách thẩm vấn là một nhân viên thẩm vấn có kinh nghiệm nhất phòng thẩm vấn, vô số tội phạm xảo quyệt, nhân viên đặc nhiệm đều phải chịu thua trước anh ta, vậy mà lúc này, nhân viên thẩm vấn lão luyện trán vã mồ hôi.
“Bất luận hỏi thế nào, dùng thủ đoạn nào đi nữa, cô ta đều xem như cơ thể không phải của mình, căn bản không có phản ứng gì cả.”
“Vậy sao?” Vương Thanh vô cùng ngạc nhiên, anh ta tưởng rằng nhân viên dữ liệu béo này rất dễ dàng đầu hàng.
“Còn một cách nữa, có điều cần lãnh đạo phê chuẩn.” Nhân viên thẩm vấn nhìn Vương Thanh.
“Không cần do dự, chúng ta cần mau chóng moi được tin tình báo có giá trị.”
Một người đàn ông vô cùng lực lượng giữ chặt Đào Tiểu Linh, một nhân viên có dáng dấp y tá nhanh chóng tiêm một liều thuốc vào động mạch cổ của cô, chẳng mấy chốc Đào Tiểu Linh cảm thấy mình rơi vào một thế giới kì lạ.
“Nhịp tim tăng lên.” Sau chừng ba tiếng đồng hồ bác sỹ mới nói: “Thời gian, 0h, người bệnh tỉnh lại.” Một máy ghi âm chuyên nghiệp ghi lại lời nói của anh ta.
Cô không biết lúc nào tỉnh dậy và khôi phục tri giác. Đại đa số mọi người khi vừa mới tỉnh dậy tư duy đều rất mơ hồ. Khi không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức hoặc nhìn thấy tia sáng mặt trời lại càng như vậy. Cô không nhận được bất cứ tín hiệu nào cả. Cảm giác đầu tiên của Đào Tiểu Linh là không hiểu. Tôi đang ở đâu? Chừng mười lăm phút sau cô tự hỏi bản thân. Tác dụng của Barbiturat đã dần dần dịu lại, nhưng không có thứ gì có thể thay thế được cảm giác dễ chịu, thoải mái sau một giấc ngủ không mê mị. Cô đang… bay bổng sao?
Cô thử hoạt động cơ thể, nhưng… không thể? Cô hoàn toàn lặng yên, mỗi centimet vuông trên cơ thể đều được chống đỡ cân bằng, không có cơ thịt nào bị kéo giãn hoặc nén lại. Cô chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu diệu kỳ tới vậy. Mình đang ở đâu?
Cô không nhìn thấy gì, nhưng điều đó không đúng. Trước mặt không phải màu đen, mà là… màu xám… giống mây đêm phản xạ ánh đèn thành phố, không có hình hài, nhưng có hoa văn đan dệt nào đó.
Cô không nghe thấy âm thanh, không nghe thấy tiếng xe cộ ầm ầm, không nghe thấy tiếng nước chảy ào ào và tiếng đóng sầm cửa máy móc…
Cô quay đầu, nhưng cảnh tượng vẫn là như vậy, một vùng hư không màu xám, giống như trong mây mù, giống như trong một quả cầu bông, trong… Cô hít thở. Không khí không hôi, không mùi vị, không ẩm ướt, cũng không khô, tới nhiệt độ cũng không thể cảm nhận được. Cô nói chuyện… nhưng thật khó tin, cô không nghe thấy gì cả. Tôi đang ở đâu đây?
Đào Tiểu Linh bắt đầu quan sát tỉ mỉ thế giới xung quanh. Đây nhất định là mơ. Không có việc gì không vui thực sự xảy ra cả, không xảy ra trên người cô. Cảm giác hoảng sợ thật sự chưa bắt đầu, nhưng cô đã cảm thấy nó đang tới. Cô hạ quyết tâm, cố gắng không để nó lại gần. Khám phá môi trường này, mắt cô liếc nhìn qua trái, phải. Chỉ có một vài tia sáng có thể phá vỡ khoảng đen vốn có. Tay cô ở đó nhưng dường như đã tách khỏi cơ thể cô, cô không thể điều khiển nó di chuyển về phía trong, cô đã thử, cảm thấy mình đã thử suốt mấy phút. Hai chân cũng vậy, cô thử để tay phải nắm lại… nhưng tới việc để các ngón tay chạm vào nhau cô cũng không làm được.
Nhịp thở của cô hiện giờ tăng nhanh. Đây là tất cả của cô. Cô có thể cảm nhận được không khí hít vào thở ra và sự vận động của lồng ngực, nhưng điều khác thì không thể. Mở mắt ra là màu xám, nhắm mắt lại là màu đen, cô có thể lựa chọn như vậy, nhưng đây là tất cả của cô. Mình đang ở đâu đây?
Hoạt động, hoạt động nhiều hơn, cô nói với mình như vậy. Cô xoay người, tìm kiếm thứ có thể chắn đỡ, tìm kiếm xúc giác của vật ngoài cơ thể. Cô không có bất cứ thu hoạch nào cả, chỉ thấy lực cản chậm chạp, giống như nước… Bất luận là cô xoay chuyển ra sao, cũng đều có cảm giác trôi nổi, bất luận trọng lực khiến cô nổi lên
hay chìm xuống, qua trái hay sang phải đều không sao cả (Cô cũng không rõ), dù sao thì cũng đều như nhau. Cô cố gắng kêu gào, chỉ muốn nghe thấy được thứ gì đó thân thiết, tiến lại gần, chỉ muốn xác nhận chí ít cô vẫn còn tồn tại. Cô nghe được chỉ là tiếng vọng yếu ớt xa xôi của một người xa lạ.
Sợ hãi chính thức bắt đầu.
“Thời gian mười hai phút… mười lăm giây.” Bác sỹ nói với máy ghi âm số, phòng điều khiển nằm ở độ cao năm mét trên bể nước, “Nhịp tim tăng lên, hiện giờ là 140, nhịp thở 42 lần, phản ứng mạnh bắt đầu.” Anh ta cúi xuống nhìn Vương Thanh, “Nhanh hơn bình thường một chút, trí tuệ của đối tượng chịu thí nghiệm càng cao…”
“Nhịp tim 177, xem ra đã đạt tới đỉnh, không có bất quy luật nghiêm trọng.”
Đào Tiểu Linh đang ở biên giới quá độ trao đổi khí, nhưng bác sỹ thay đổi thành phần không khí mà cô hít vào. Anh ta nhất định phải theo dõi mật thiết dấu tích hoạt động sự sống của cô. Kỹ thuật thẩm vấn này không hề để lại vết tích nào trên người, không có vết thương, không có vết tích tra tấn… Trên thực tế, đây hoàn toàn không phải hình phạt. Chí ít thì không phải là hình phạt thân xác. Tuy nhiên điều khiến người ta sợ hãi là thủ đoạn khiến con người ta mất đi cảm giác này có thể dẫn tới nhịp tim quá nhanh, khiến người chịu thẩm vấn tử vong.
“Tốt hơn một chút rồi.” Anh ta nhìn đường điện tâm đồ nói: “Nhịp tim ổn định ở 138, là tiết tấu co bóp tim bình thường và tăng nhanh. Đối tượng thẩm vấn kích động bất an, nhưng vẫn ổn định.”
Kinh hoàng không có tác dụng. Nhân viên dữ liệu mặc dù thần chí hoảng loạn nhưng cơ thể đã thoát khỏi khỏi trạng thái hủy diệt. Cô cố gắng kiểm soát bản thân, cảm giác bình tĩnh một cách kì lạ.
Tôi còn sống hay đã chết? Cô tìm kiếm kí ức, hồi tưởng lại những gì đã trải qua, không nhớ ra bất cứ điều gì… nhưng…
Có một âm thanh.
Đó là gì?
“Ờ, là tiếng của mẹ, mẹ, mẹ, mẹ đừng đi!”
Nhưng cô chìm vào trong thứ gì đó, là thứ gì thì cô không thể mô tả được. Cô lại bắt đầu hoạt động cơ thể. Phát hiện ra rằng không nắm bắt được gì, không chạm vào được bất kỳ thứ gì.
“Ồ, đây là nơi nào, ồ, là địa ngục sao? Nhưng rất dễ chịu, cô bắt đầu khóc, giống như khi còn nhỏ tủi thân sẽ nằm vào lòng mẹ, ờ, mẹ, cô khóc như một đứa bé gái, cô ra sức gào khóc, thét lên một câu:
“ママ,ママ (Mẹ ơi)!” Là tiếng Nhật thuần túy.
“Mẹ kiếp!” Vương Thanh thầm chửi một tiếng, dụi tắt điếu thuốc trong tay, cầm lấy điện thoại trong phòng thí nghiệm.
“Mau tới phòng ngôn ngữ tìm một phiên dịch tiếng Nhật lợi hại tới đây.”
Đào Tiểu Linh ra sức cắn lưỡi mình, sự cố gắng của cô không hề lãng phí, cô nếm được vị mặn của máu.
Mình vẫn còn sống! Cô nói với bản thân mình. Cô đã vui mừng khôn xiết vì nhận thức lâu lắm mới nhận được này. Nhưng, mình đang ở đâu? Mình bị… chôn sống rồi sao? Bị chôn sống rồi!
Bác sỹ bất an liếc nhìn thiết bị giám sát. Trong bộ phận bí mật nhất của tòa nhà thẩm vấn này, anh ta đã dồn tâm huyết trong nhiều năm. Bể nước rộng chừng năm mét dài mười mét này là nước muối được điều chế đặc biệt, trang phục chế tạo đặc biệt, tiến hành thí nghiệm để hỗ trợ lý luận này… Tất cả những điều này là vì muốn thiết kế ra một loại công cụ thẩm vấn, nó tốt hơn rất nhiều so với bất cứ phương pháp xưa cũ nào trên thế giới ở mọi phương diện. Ngoại trừ một đối tượng thẩm vấn tử vong vì nôn nóng dẫn tới bệnh tim tái phát ra… Dấu vết sinh mệnh lại đang biến đổi.