Hồ An tới thay ca buổi sáng, anh cần làm việc tới sáng ngày hôm sau, lại nhàm chán 24 tiếng đồng hồ, Hồ An nghĩ tới đây lại ngủ gật, để bảo đảm tín hiệu vô tuyến không bị ảnh hưởng, nơi này không có ti vi, không có điện thoại di động, một chiếc điện thoại bàn cũng thường xuyên hỏng hóc, có điều ở đỉnh núi cao 4000m trên mực nước biển thế này, có ai ghé thăm chứ?
Khách đã ngồi vào chỗ, phi hành đoàn đang đối chiếu danh sách kiểm tra các khâu cuối cùng chuẩn bị cất cánh.
“Kiểm tra đèn.” Cơ trưởng ra lệnh.
“Hoàn tất.” Cơ phó báo cáo.
“Cơ trưởng, khoang hành khách đã chuẩn bị xong!” Tiếp viên trưởng báo cáo thông qua điện thoại trong máy bay.
“Hãy sử dụng đường băng 6F.”
“Nhận được thông tin!” Đây là đường băng có trạng thái tốt nhất sân bay, chuyên cung cấp cho các chuyến bay đặc biệt cất cánh.
Dưới sự dẫn dắt của xe kéo, thân máy bay Boeing 747 khổng lồ từ từ di chuyển trên đường băng, nhân viên phi hành đoàn tập trung toàn bộ tinh thần, bây giờ là thời điểm mấu chốt.
Vài phút sau, xe kéo rời khỏi đường băng, hiện tại chuyến bay Trung Hoa 118, đưa theo tổng thống tương lai của đảo quý sắp sửa bay lên bầu trời.
“Hãy để chúng ta về nhà.” Cơ trưởng Hồ Khánh Đức gật đầu với mọi người, cơ phó mở động cơ trên bảng điều khiển chuyển bay liên tục mở công tắc đốt nhiên liệu, việc này có thể phòng tránh động cơ ngừng đốt nhiên liệu đột ngột trên không trung.
Do hôm qua mới mưa lớn, đường băng khá trơn, cơ trưởng Hồ liền cài đặt van tiết lưu tới 60%, có thể cung cấp lực đẩy cất cánh lớn nhất, đương nhiên làm vậy sẽ khá tốn nhiên liệu, máy bay chở khách thông thường sẽ không làm vậy.
Cơ trưởng nhẹ nhàng kéo cần điều khiển ra sau, máy bay giống một thiếu nữ nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay đất mẹ.
“Các người là ai?” Hồ An nhìn thấy ba người đàn ông xa lạ xông vào trạm điều hướng thì vô cùng kinh ngạc.
“Nơi này không có chất cấm, không có rượu, không có tiền mặt, các người mau rời khỏi đây.” Anh tưởng rằng đã gặp phải tội phạm trộm cướp.
“Phụt, phụt, phụt”, súng lục Sig Sauer có gắn thiết bị giảm thanh phát ra âm thành trầm lắng, thực ra việc này là dư thừa, nơi này quanh năm không có người ngoài, ngoài nhân viên làm việc ở trạm điều hướng.
Sau khi bắn chết người quản lý, mấy người này liền cầm búa thoát hiểm trong tủ phòng cháy chữa cháy, đập vỡ toàn bộ thiết bị bắt đầu từ bàn làm việc gần nhất.
Tín hiệu của điểm điều hướng “Cacia” hoàn toàn biến mất.
Chuyến bay Trung Hoa 118 ổn định cất cánh, khi số liệu trên bảng độ cao vô tuyến điện nhảy tới mức 600m, cơ phó Ngô Lập Bằng liền nhấn nút “LNAV”, máy bay chuyển thành chế độ tự động điều hướng, từ lúc này trở đi, máy tính bay trên 747 sẽ bay theo tín hiệu điều hướng nhận được, kết hợp với dữ liệu điều hướng quán tính của bản thân máy bay, cố gắng bay theo mức sóng điện, trên lý thuyết chỉ cần điểm điều hướng không xảy ra vấn đề, 747 khổng lồ sẽ không có sai sót vượt mức 1km so với tuyến bay đã định. Nhưng…
“Khi trạm điều hướng “Cacia” bị phá hoại, 2 người mặc trang phục leo núi khác, leo lên một đỉnh núi có tên Kakagara, nơi này nằm ở độ cao 5000m trên mực nước biển, mấy vạn năm hiếm thấy bóng người, họ thuần thục dựng một thứ đồ có dạng vòng tròn lên, kết nối với pin để trong balo, tiếp đó là kết nối với một chiếc laptop quân dụng, cũng chỉ có những người này mới có thể làm việc trong môi trường khắc nghiệt thế này, mấy chục giây sau, một tín hiệu điều hướng cùng tần suất với “Cacia” được phóng lên không trung, có điều chỉ thị của nó là đỉnh núi.
“Chuyển sang tự động lái.” Khi máy bay đạt tới độ cao khởi hành, cơ trưởng ra lệnh.
Hiện giờ chuyến bay Trung Hoa 118 đang được máy tính điều khiển bay tự động theo tín hiệu điều hướng, phi hành đoàn không hề lơ là, cơ trưởng Hồ đeo kính râm, chăm chú quan sát bầu trời, anh không muốn khi bất ngờ có một chiếc máy bay nhỏ xuất hiện lại không có ai phát hiện ra.
Cơ phó Ngô Lập Bằng cảm
thấy mắt mình phải chăng hoa mắt, anh nhìn thấy trên thiết bị hiển thị chuyến bay trước mắt, một điểm điều hướng đột ngột biến mất, đương nhiên khi anh kiểm tra lại cẩn thận, điểm điều hướng “Cacia” đánh dấu trên màn hình hiển thị lại xuất hiện bình thường ở đó.
“Gặp ma rồi!” Anh chửi thầm một tiếng.
“Sao vậy?” Cơ trưởng tai rất thính.
“Không có gì, cơ trưởng, mọi việc bình thường.”
Thiết bị hiển thị bình thường, có điều anh không hề chú ý thấy điểm điều hướng “Cacia” xê dịch về phía Đông một vài độ.
“Có núi mây.” Cơ phó báo cáo với cơ trưởng, điều này có nghĩa là vài phút tới họ sẽ bay mù quáng trong mây, có điều dưới sự hướng dẫn của tín hiệu điều hướng, máy tính sẽ tự động dẫn họ xuyên qua thung lũng.
“Vùng núi chết tiết, nếu như có thể bay cao thêm mười nghìn mét sẽ có thể tránh được núi mây.” Cơ trưởng lớn tiếng ca thán, do cục diện Colombia không ổn định, chính phủ không cho phép bay lên cao trước khi rời khỏi vùng núi.
Nhìn thấy cơ trưởng ca thán, những người khác trong phi hành đoàn không biết nói sao, ở đây, gã này có quyền uy tuyệt đối.
“Trước đây tôi từng bay qua vùng này, đỉnh núi tuy nguy hiểm nhưng thiết bị của trạm điều hướng không tệ, do người Mỹ làm, có thể có chút nguy hiểm, có điều sẽ không sao cả.” Cơ phó an ủi cơ trưởng.
“Bay qua Cacia là được, một lát nữa chúng ta sẽ bay lên cao.”
“U, u, u, sát đất, sát đất, hãy tăng độ cao, hãy tăng độ cao.” Trong khoang máy bay vọng tới tiếng cảnh báo điện tử, điều này khiến mọi người đều sửng sốt.
“Mau tăng độ cao.” Cơ phó đột nhiên nhìn thấy đỉnh núi trong mây, dãy núi đồ sộ, dữ tợn.
Cơ trưởng cố gắng kéo cần điều khiển ra sau, cơ phó đẩy van tiết lưu tới 100%, động cơ phát ra âm thanh lớn đáng sợ.
Quá muộn rồi, thân máy bay 747 to lớn nặng mấy trăm tấn, quyết định nó không phải là máy bay có thể linh hoạt thao tác, tăng độ cao… máy bay cần thời gian phản ứng.
“Bùm”, trên đỉnh núi bốc lên một quả cầu lửa, chuyến bay Trung Hoa 118 chở toàn bộ phi hành đoàn và nhà lãnh đạo tương lai chủ trương hai bờ thống nhất, dân tộc phục hưng đã bay vào vùng đất không có đường về.
Không nhận được tín hiệu là cơn ác mộng của mọi nhân viên tình báo, điều này cũng có nghĩa là trong tình hình bị bịt chặt hai mắt tiến hành đấu Quyền Anh cùng đối thủ hùng mạnh, chưa rõ, khó lòng đoán định lối đánh của đối thủ, thất bại dường như đã được định sẵn. Nhưng, trong lịch sử văn minh mấy nghìn năm của loài người, cụm từ “đặc vụ” là từ đại diện cho hoàn thành nhiệm vụ mà người thường không thể hoàn thành, khi không có cách nào cả, con đường duy nhất có được đột phá chính là sáng tạo ra con đường mới hoàn toàn không thể dự đoán.
“Rất nhiều năm về trước tôi từng đọc một bộ tiểu thuyết, tên là “Lệnh giới nghiêm cuối thế kỷ”, nội dung nói về một đứa trẻ mồ côi sau chiến tranh đảo quốc tới Nhật tìm người thân, kết quả là người anh trai đảo quốc của anh ta không thừa nhận anh ta. Trong cơn phẫn nộ, người em giết chết người anh giàu có, mạo danh thay thế, đương nhiên là sau đó còn có tình tiết khác, tôi không nhớ nữa.” Nghiên cứu viên Trương vốn trầm ngâm ít nói, đảm nhiệm chức trách liên lạc với cấp trên trong tổ tình báo vừa uống trà, vừa chậm rãi nói.