Điệp Viên Kỳ Quái

Lặn


trước sau

"Sao anh biết đó là mục tiêu thật sự chứ không phải tiếng ồn ngẫu nhiên.” Một thiếu úy có gương mặt trẻ nhỏ hiếu kỳ hỏi, anh vừa tốt nghiệp chuyên ngành âm thanh của nước của học viện tàu ngầm, là một nghiên cứu sinh thạc sỹ.

“Anh nhìn vào đây.” Kỹ sư trưởng chi vào thiết bị hiển thị hình chữ nhật hình dạng thác nước trước mặt.

“Nhìn thấy chưa, những điểm hình dạng này là ngẫu nhiên.” Di chuyển cầu quỹ tích lên trên điểm sáng, chả mấy chốc hình thái lại biến đổi.

“Tín hiệu ngẫu nhiên cần lọc loại trừ, những cái này có thể chỉ là sóng biển, hoặc bầy cá.” Vừa nói vừa nhấn vào biểu tượng mặt cười trên màn hình.

“Anh nhìn xem, bây giờ đã sạch sẽ rồi, chỉ còn lại những cái này.” Trên màn hình chỉ còn lại một điểm sáng đơn độc di chuyển có quy luật.

“Nhìn thấy chưa? Đây là tín hiệu hình yên ngựa, do tua-bin khí chấn động hình thành, a, từ hình dạng có thể thấy đây là tua-bin khí “Olympus”, chắc là có hai chiếc, còn có động cơ khác hỗ trợ, nhìn kích cỡ, chú ý kích cỡ không phải kích cỡ tàu mà là tiếng ồn cánh quạt mục tiêu lưu lại, ở vào khoảng 4000 tấn.” Anh đang tiến hành dạy học một cách thờ ơ, đột nhiên bị người khác vỗ một cái ở phía sau.

“Tai Vàng, là thứ gì đang tiến về phía chúng ta?” Không biết từ lúc nào, thuyền trưởng Lý Hải đã tới phòng sonar.

“Phi Tuyết, số hiệu 133, ông bạn, có điều bảo dưỡng rất tốt, cấp tiếng ồn không khác gì chiến hạm mới, nếu không phải chúng ta có sonar mới và tín hiệu mới xử lý phần mềm, có lẽ sẽ không thể phát hiện ra chúng ở xa thế này.”

“Bao xa?”

“Chừng 50 hải lý, đang vận động quy luật, là tàu tuần tra bình thường.” Kỹ sư trưởng Lâm cười ha ha.

“Nhóm kiểm soát lửa, phân ranh giới tọa độ mục tiêu, đặt ra phương án bắn.” Thuyền trưởng Lý thích chuẩn bị trước, anh hạ lệnh vào ống nghe.

“Nhóm kiểm soát lửa đang phân ranh giới, mã hiệu S-1.”

Trên mặt nước không có quá nhiều mục tiêu, rất bình tĩnh, ba chiếc tàu chở hàng trọng tải nhỏ đi chậm, suy nghĩ tới hiện giờ đã tiếp cận đường thủy trong vùng biển chủ quyền, có thể có tình trạng này đúng là rất đáng lạc quan.

Khu Ota, Tokyo.

Cuối con đường yên tĩnh bên cạnh trường trung học nữ sinh Shibuya có mấy toà nhà chung cư kiểu Nhật cao bốn tầng, bên ngoài sạch sẽ gọn gàng, nhưng mặt tường có chút loang lổ nói với người đời rằng nó đã tồn tại nhiều năm, đây là khu nhà công nhân điển hình, người dân sống bên trong cơ bản đều là công nhân lao động, do định vị không cao, diện tích khá nhỏ, nơi đây lại trở thành nơi ở được rất nhiều khách thuê tạm thời coi trọng.

Tầng ba của tòa chung cư D2 mấy ngày nay có chút vấn đề về cung cấp điện, điện áp thường nhảy ở mức 100V, sáng sớm mấy người mặc đồng phục của công ty điện lực Tokyo chăm chỉ bận rộn một hồi, điện mới được cung cấp bình thường, không ai để ý thấy họ đặt bên cạnh tủ cung cấp điện một chiếc camera góc rộng và micro có độ nhạy bén cao, đây không phải nghiệp vụ của công ty cung cấp điện.

Trong một chiếc xe ô tô du lịch Toyota tại bãi đậu xe cách chung cư mấy trăm mét, một người đàn ông ngoài 30 tuổi thành thạo thao tác laptop, sau vài phút, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của tầng ba, người đàn ông lại đeo tai nghe, lẩm bẩm mấy câu, tiếp đó lặng lẽ lắng nghe, sau một hồi mới gấp máy tính lại, lái xe rời khỏi bãi đậu xe.

Từ giờ trở đi, chung cư của “Yosuke Eguchi” đã nằm trong trạng thái giám sát 24/24, nhân viên đặc nhiệm cục hành động hải ngoại cơ sở Tokyo không muốn vì một nhân vật ngoài kế hoạch bất ngờ xuất hiện gõ cửa nhà nhân vật mục tiêu gây ra ảnh hưởng bất lợi với cả “Hành động mạng che mặt”.

Kênh Urawa.

“Trường Thành 218” từng nổi lên mặt nước theo thời gian đã định, ở địa điểm định trước, sau đó được cho biết rằng kế hoạch có sự cố. Hiện giờ nó lại nổi lên mặt nước. Lý Hải là người đầu tiên trèo lên cầu thang tới vị trí
điều khiển trên đỉnh nắp vỏ, tiếp đó là một sỹ quan cấp dưới và hai người lính quan sát. Kính tiềm vọng đương nhiên đã nhô lên, quan sát mặt nước, đó là bầu trời đêm chỉ có thể nhìn thấy được trên mặt biển, trời sao lấp lánh, giống như đá quý trên vải nhung.

“Khoang lái, bàn điều khiển.”

Thuyền trưởng Lý nhấn nút, “Khoang lái, nói đi!”

“Hỗ trợ điện tử báo cáo tiếp điểm tín hiệu của một thiết bị phóng mang theo ra-đa, tọa độ 1-4-0, tọa độ xem ra rất ổn định.”

“Tốt lắm.” Thuyền trưởng quay người lại nói: “Mọi người có thể bật đèn tàu đêm.”

“Mạn bên phải không có vật cản!” Một lính gác nói.

“Mạn bên trái không có vật cản!”! Một giọng nói đáp lại.

“Hỗ trợ điện tử báo cáo mục tiêu vẫn ổn định tại 1-4-0. Cường độ tín hiệu tăng.”

“Phía trước bên trái có thể là máy bay!” Một lính gác nói.

Lý Hải giơ ống nhòm trong tay lên, đó là một chiếc máy bay động cơ turboprop, bật đèn tàu đêm màu xanh đỏ, nhấp nháy trong không trung rất bắt mắt.

“Không cần hốt hoảng, hình như là một chiếc máy bay “Vua Bầu Trời”, có thể là một chiếc máy bay tuần biển, máy bay của đồn cảnh sát.”

“Khoang lái, nước sâu bao nhiêu?”

“120m!”

“Bố trí cấp 1, lặn!”

Mọi người xuống khỏi vỏ tàu, chui vào trong khoang tàu, Lý Hải là người cuối cùng đi vào, tiện tay đóng nắp trên đỉnh, vặn chặt, trong tiếng nước đổ vào tủ nước “rầm rầm”, “Trường Thành 218” từ từ lặn xuống kênh Urawa.

Vùng núi Pamir.

Thời tiết hôm nay rất kì lạ, hiện giờ chẳng qua mới là đầu thu, bão tuyết đã bắt đầu hoành hành ở vùng núi, cả bầu trời mây đen bao phủ, hiện ra sắc màu tối tăm xám xịt, hoa tuyết rơi xuống khắp nơi, một tháng trước vẫn là đường núi thông suốt, khôi phục lại bản sắc ác ma màu trắng dữ tợn của nó.

Việc này thật nguy hiểm, “Dao Damascus” nghĩ, có điều thế giới này vốn dĩ nguy hiểm, đức Allah đã sắp xếp hết mọi thứ, bao gồm cả khổ nạn trên nhân gian, điều này không có gì phải oán thán cả.

Sắp đi qua khu vực biên giới rồi, biên giới quốc gia ở đây là một con suối chảy dưới núi tuyết, mùa đông rất hẹp, chỉ rộng hơn mười mét, mùa hè tuyết đọng tan ra, sẽ trở thành một con sông hẳn hoi, nếu như là vậy, phần tử Jihad và 30 chiến sỹ của anh sẽ phải khổ sở qua sông.

“Cần ca ngợi đức Allah, ngài là chủ quản vạn vật.” Dao Damascus trong lòng lớn tiếng ca ngợi đức Allah, vốn là mùa nước chảy xiết nhưng vì bão tuyết tới sớm mà trở nên dễ dàng đi lại, chỉ cần chú ý không đi mạnh trên lớp băng không rắn chắc.

Binh sỹ trước mặt đã mặc trang phục mùa đông nhẹ nhàng đơn giản và ấm áp. Quần áo họ mặc trên người đều có màu trắng, thích hợp với quang cảnh tuyết bao phủ, có hoa văn, vừa đủ làm rối đường nét của họ. “Dao Damascus” nằm ngang trên lưng chừng núi, dùng ống nhòm đôi của Nga trang bị để kiểm tra địa hình, thông qua những đường đo khoảng cách ngang dọc, một người có kinh nghiệm có thể dễ dàng đọc được cự ly đại khái của mục tiêu. Đội viên của anh đang nghỉ ngơi ở mấy mét phía sau anh. Những chiến sỹ anh đã chọn có một số đã chết trong vụ tấn công trên không của quân đội Pakistan, anh vốn có thể tiếp tục tìm một số chiến sỹ, nhưng như vậy sẽ có nguy cơ tiết lộ bí mật, sau khi suy nghĩ, cuối cùng anh cũng từ bỏ ý định này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện